Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 167: Trảm Long!




     Biển mây mênh mông, mờ mịt mây mù.

Tô Đình đứng ở nơi này, tay cầm hồ lô, thần sắc biến hóa.

"Lần đầu xúc động hồ lô, là do lôi phù ở thần miếu vào thể."

"Lần hai xúc động hồ lô, là có Âm Thần của Thượng nhân vào thể."

"Mà lần này xúc động hồ lô, là do Long Hổ Huyền Đan?"

Tô Đình nắm hồ lô, ánh mắt đảo qua bốn phía, thầm nói: "Nhưng hai lần trước chính là có ngoại lực nhập thể, mà lần này, ta còn chưa ăn Long Hổ Huyền Đan vào, đan dược này chưa vào cơ thể, dựa vào cái gì mà lại kinh động như vậy?"

Mới nghĩ như vậy, hắn lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

"Chẳng lẽ lúc trước ta dùng tay không mò vào trong lò luyện đan để lấy Long Hổ Huyền Đan, đã có đan khí thâm nhập vào trong cơ thể ta?"

"Theo đạo lý thì cũng không nên như vậy!"

"Chẳng lẽ Long Hổ Huyền Đan này có vấn đề gì?"

Trong lòng Tô Đình nhanh chóng suy nghĩ, không khỏi nghĩ tới đạo nhân luyện đan kia.

Cát Chính Hiên của Chính Tiên đạo, hao hết thiên tân vạn khổ, bắt giữ long hổ, luyện thành Huyền đan, vì sao ở bước ngoặt cuối cùng lại bỏ dược mà đi?

Long Hổ Huyền Đan, bất phàm như vậy, ông lão kia lại thật sự vì cắt đi đoạn duyên phận này mà lưu lại cơ duyên này cho Tô mỗ hắn sao?

Nhưng Long Hổ Huyền Đan này có thể có vấn đề gì?

"Theo đạo lý thì loại đan dược này không đến nỗi sẽ xuất hiện tình huống 'Quá bổ không tiêu nổi'."

"Ăn Long Hổ Huyền Đan vào, nhiều nhất chính là ta không thể hấp thu hết dược hiệu, để dược hiệu tan đi, chứ sẽ không khiến ta không thể chịu đựng, chống đỡ đến mức bạo thể mà chết."

"Nhưng Lục Áp truyền thừa biến thành hồ lô, lại đang cảnh báo?"

"Xảy ra chuyện gì?"

Trong lòng Tô Đình không ngừng suy nghĩ.

Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên hai tiếng gầm vang lên trong mây mù mênh mông này.

Một tiếng bắt nguồn từ phương đông, là tiếng rồng gầm ngang nhiên!

Một tiếng bắt nguồn từ phương tây, là tiếng hổ gầm hung hăng!

Tiếng gầm của long hổ vang vọng thập phương!

"Đây. . ."

Sắc mặt Tô Đình đột biến.

Trong chớp mắt, rồng ngâm hổ gầm, tàn phá bát phương.

Vùng thiên địa hỗn độn này chỉ trong khoảnh khắc đã trở nên hỗn loạn không thể tả.

. ..

Ngoài trận.

Cảnh tượng bên trong, sáu người này hoàn toàn không biết gì.

Ngũ Kiếm Liễu thị dừng chân ở đây, một là khôi phục trạng thái lúc trước đã tiêu hao, hai là cảnh giới tứ phương, đề phòng xảy ra biến hóa.

Dù sao dị tượng long hổ đang từ từ truyền ra, chắc chắn sẽ khiến người tu hành khắp nơi đến đây, không thiếu người đạt tới tầng ba ngưng tụ pháp ý, thậm chí rất có thể sẽ đưa cả Thượng nhân tới.

Dù Ngũ Kiếm Liễu thị từ trước đến giờ luôn tự kiêu, nhưng có thể tu hành đến trình độ như vậy thì đương nhiên không phải hạng người ngu xuẩn, nhưng cũng không dám quá mức mù quáng tự đại.

Mà trận sư kia lại vô cùng bận rộn, không ngừng quan sát kiểm tra trận pháp, cẩn thận tra xét, nỗ lực tìm ra kẽ hở. . . Chân khí của hắn đã tiêu hao không ít, chính là bảo vật liên quan tới trận pháp cũng đã dùng mất rất nhiều.

Nhưng vào giờ phút này, vẫn không có dấu hiệu phá trận.

Bây giờ, đã qua một canh giờ rưỡi rồi.

Lúc trước hứa hẹn trong ba canh giờ đã trôi qua một nửa.

Kiếm Thủ Liễu thị vẫn cứ trầm mặc không nói.

Nhưng mà nhị sư huynh Liễu thị đã lộ ra vẻ không lành.

" Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, nhưng nếu ở ban công bồi hồi quá lâu, ưu thế cũng dần dần không còn."

Nhị sư huynh Liễu thị nói: "Chúng ta cách Khảm Lăng khá gần, vì vậy cơ hội rất lớn, nhưng cứ kéo dài một trận, người tu đạo ở phương xa dần dần đuổi tới, đối thủ sẽ có không ít. . . Nói là ba canh giờ thì chính là ba canh giờ, nếu ngươi muốn kéo dài, chờ những người khác đến đây phá rối thì đừng trách mấy người huynh đệ ta hạ kiếm vô tình!"

"Trong lòng ta hiểu được."

Trận sư hơi cắn răng, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.

Trong lòng hắn biết được lòng kiên trì của Ngũ Kiếm Liễu thị có hạn, nếu không thể đúng lúc phá trận, thậm chí trong khi hắn phá trận lại có người tu đạo bỗng nhiên đi đến động phủ Yêu Hổ, hơn nữa đủ để uy hiếp đến Ngũ Kiếm Liễu thị, như vậy, Ngũ Kiếm Liễu thị chỉ sợ sẽ lập tức tru diệt hắn trước tiên, để giết đi mối uy hiếp là hắn này.

Hắn hít sâu một hơi, trong lòng càng cấp thiết.

. ..

Trong trận.

Bên ngoài không biết tình cảnh bên trong.

Nhưng bên trong lại có thể biết rõ biến hóa ngoài trận.

Trong lòng tiểu tinh linh vô cùng sầu lo, thầm nói: "Tên trận sư kia đang liều mạng cũng phải mở ra trận pháp, chỉ sợ thật sự có thể phá trận trong vòng ba canh giờ, nhưng Tô Đình. . ."

Nàng nhìn về phía Tô Đình.

Lôi Quang lam trắng bao phủ toàn thân Tô Đình, khiến thân ảnh hắn biến thành mơ hồ.

Trận động tĩnh này hết sức kinh người.

Nhưng rốt cuộc có thể đột phá không thì còn chưa biết.

. ..

Ở trong động phủ Yêu Hổ, bầu không khí ở trong và ngoài trận pháp đều đang rất gấp gáp, ở Bạch Kham sơn cũng cũng không bình tĩnh.

Nơi này có rất nhiều người tu đạov, phân tán khắp nơi trong núi.

Năm xưa Yêu Hổ ở đây, tuyệt đại đa số người tu đạo đều không dám đặt chân, còn động phủ của Yêu Hổ, ngoài mấy đại nhân vật có thể kết giao cùng Yêu Hổ, đối với người tu đạo ở thế gian thì nơi này thực sự có thể nói rất thần bí.

Nhưng tinh quái tiểu yêu trong núi này ngược lại quanh năm đều đi đến động phủ Yêu Hổ để dâng lễ tiến cống.

Mà hôm nay, những tinh quái tiểu yêu này đều gặp xui xẻo.

Bởi vì trong núi này có rất nhiều người tu đạo đến rồi, nghe nói ở đây xuất hiện long hổ dị tượng, nên đến đây tìm kiếm cơ duyên, khó tránh khỏi sẽ bắt chút tinh quái tiểu yêu để hỏi thăm.

Những người tu đạo này đều không phải người ở Khảm Lăng, mà là từ nơi khác đuổi tới, tới đây tranh cướp cơ duyên.

Người dám to gan vào nú, hầu như đều có đạo hạnh tiến xa, là nhân vật có thể thi pháp, thậm chí không thiếu nhân vật tầng ba đã ngưng tụ pháp ý, làm người khác phải ngước nhìn.

"Sư phụ, chúng ta bắt được một tiểu quái, hỏi rõ được vị trí động phủ của Yêu Hổ." Có một người còn trẻ người tiến lên báo, nhìn dáng vẻ hắn tầm ngoài ba mươi, đã có bản lĩnh thi pháp.

Ở trước mặt hắn lại là một lão đạo sĩ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, khí độ trầm ngưng, hiển nhiên đã dừng ở tầng ba nhiều năm.

"Động phủ Yêu Hổ?"

Lão đạo sĩ hỏi: "Nằm ở đâu?"

Người trẻ tuổi thấp giọng nói: "Ba mươi dặm phía trước."

Trong mắt lão đạo sĩ loé ra một tia kích động, nhưng trên mặt không chút biến sắc, nói: "Lập tức khởi hành."

Người trẻ tuổi gật gật đầu, nhưng hắn lại nghĩ tới một chuyện, chần chờ nói: "Thế nhưng người tu hành trong núi này cũng không ít, chúng ta có cần dọn sạch bọn họ, để tránh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, bị người đục nước béo cò đoạt được bảo bối?"

Lão đạo sĩ thấy buồn cười, lắc đầu nói: "Ngươi đấy, vẫn là do tuổi còn trẻ, dù tâm tính đã kiên cố, cũng không phải người lòng dạ mềm yếu, chỉ là kinh nghiệm trải đời vẫn còn thiếu."

Người trẻ tuổi khom người nói: "Thỉnh sư phụ chỉ giáo."

Lão đạo sĩ nói rằng: "Người tu hành ở trong núi này, không chỉ có một nhómv, cũng không hoàn toàn đều là tầng hai, kỳ thực cũng còn một số người có bản lĩnh không thua kém vi sư. Lúc trước cũng có người tu đạo Ngưng Pháp, nỗ lực liên hệ mọi người, tiêu diệt hết người tu hành tầng hai đi, rồi để mọi người tới đoạt. . . Nhưng thật sự muốn dọn sạch, các ngươi cũng khó sống sót."

Người trẻ tuổi nghe vậy, sắc mặt đại biến.

Lão đạo sĩ phất tay nói: "Bởi vậy vi sư đã từ chối, hơn nữa không ít người tu hành tầng ba đều đã từ chối. . . Nếu thật sự có ai ôm ý nghĩ muốn thanh tràng, chắc chắn sẽ khiến quần chúng phẫn nộ, hợp nhau tấn công."

"Trong đôcs rất nhiều người tu đạo tầng hai, cùng với những người tầng ba đã Ngưng Pháp."

"Thật sự khiến quần chúng phãn nộ, đừng nói diệt đi người khác, chỉ sợ trước tiên chính mình đã bị dọn sạch."

" Bầu không khí lúc này vẫn tính là rất hòa hợp."

"Chí ít, không thấy Long Hổ Huyền Đan thì không sẽ có người nào đại khai sát giới."

Nói tới đây, trên mặt lão đạo sĩ giữa tràn ngập vẻ phức tạp.

"Vậy nếu thấy Long Hổ Huyền Đan thì sao?" Người trẻ tuổi không khỏi hỏi.

"Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, người tu đạo lại phấn đấu vì cơ duyên mà."

Lão đạo sĩ trầm giọng nói: "Lúc đó chính là bát phương tranh cướp, tử thương vô số."

Sắc mặt người trẻ tuổi nghiêm nghị, nói: "Vậy chúng ta nên lập tức lên đường, trước khi những người khác tới thì phải chạy tới động phủ Yêu Hổ, rồi lấy được Huyền đan, sau đó nhanh chân thoát đi, không nên trở thành này đầu nguồn khiến bát phương tranh cướp, bằng không chắc chắn phải chết."

Lão đạo sĩ gật đầu nói: "Chính là lý này."

. ..

Cùng lúc đó.

Ở trong đầu Tô Đình.

Chỉ thấy hắn cầm hồ lô trong tay, từ từ cất bước.

Một tiếng rồng gầm vang vọng!

Đột nhiên một con Xích Long từ trong mây mù đột nhiên nhào ra!

Chỉ thấy râu tóc nó tung bay, cả người là lân giáp đỏ đậm, giống như hỏa vân quanh quẩn, hung uy lạnh lẽo, mênh mông uy nghiêm.

"Mời bảo bối hiện thân!"

Tô Đình ném hồ lô ném đi.

Chỉ thấy trên hồ lô màu đỏ bỗng nhiên bay lên một vệt trắng, cao khoảng ba trượng.

Trên vệt trắng có một vật, lưng mọc hai cánh, mặt mày rõ ràng, cao chừng 7 tấc năm phần.

Vật này cúi đầu nhìn, trong mắt bắn ra hai đạo bạch quang.

Hai đạo bạch quang, bắn vào lân giáp giữa trán Xích Long!

Trong chớp mắt, Hỏa Long màu đỏ thẫm kia đột nhiên cứng đờ, thần trí thất tán, hung uy tiêu hết, dại ra tại chỗ.

"Mời bảo bối xoay người!"

Tô Đình thoáng thi lễ.

Thế là vật trên vệt trắng kia xoay ba vòng.

Oành một tiếng!

Đầu rồng rơi xuống!