Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 166: Hồ lô tái hiện




     Ba canh giờ!

Thời gian gấp rút!

Đúng như tiểu tinh linh nói, người tu hành muốn có đạo hạnh cao thâm, có lẽ một lần bế quan phải tám mươi một trăm năm, dù ít chút cũng phải ba mươi, năm mươi năm.

Dù Tô Đình chỉ còn cách tầng ba một bước ngắn, nhưng muốn ngưng tụ pháp ý, đối với người tu đạo tầm thường, ít nhất cũng cần tích lũy ba năm rưỡi.

Trên người Tô Đình có hai đại truyền thừa, từ khi bắt đầu tu hành đến nay chưa đủ một năm, thế mà đã vượt qua Tùng lão tích lũy cả một đời.

Nhưng mặc dù như thế, hắn biết muốn ngưng tụ pháp ý cũng cần tích lũy một thời gian nữa, dù có nỗ lực gian khổ phấn đấu, có nhanh hơn một chút cũng cần mười ngày nửa tháng trở lên.

Nhưng trước mắt có Long Hổ Huyền Đan, đây này chính là sức mạnh!

Đây là chí bảo có thể trợ giúp người đắc đạo thành tiên!

Tuy rằng dược hiệu bị giảm rất nhiều, nhưng trợ giúp hắn đột phá tới tầng ba tuyệt đối không phải việc khó.

Chỉ là, dùng Long Hổ Huyền Đan để đột phá tầng cảnh giới này, dược hiệu còn lại tất nhiên sẽ lãng phí không ít.

"Cũng không biết có thể giúp ta trực tiếp thành Thượng nhân hay không?"

Tô Đình nghĩ như vậy.

Mà vào lúc này, tiểu tinh linh đã trốn đến một góc xa xa.

Bởi vì lần tu hành này của Tô Đình cực kì quan trọng, cũng không phải việc vận chuyển tu luyện công pháp hằng ngày, mà là đột phá cảnh giới quan trọng, một khi phạm sai lầm thì hậu quả khó mà lường được.

Hắn không thể bị quấy rầy, cũng không cho phép xảy ra sai lầm.

"Sáu tên bên ngoài kia muốn phá trận đi vào, nhanh nhất cần ba canh giờ, mà lần này ta tu hành, rốt cuộc cần bao lâu, kỳ thực ta cũng không biết. Thế nhưng trong vòng ba canh giờ, nếu ta không thể tự mình tỉnh lại, ngươi tuyệt đối không thể quấy rối ta. . ." Vẻ mặt Tô Đình nghiêm nghị, nghiêm túc hiếm thấy, nghiêm mặt nói: "Nhớ kỹ, dù sáu tên vô liêm sỉ bên ngoài kia có động tĩnh gì, có động tác gì, ngươi cũng không thể quấy nhiễu ta tu hành."

"Được, ngươi cứ an tâm tu hành, ta dùng phong châu hộ pháp cho ngươi."

"Còn có, nếu sau ba canh giờ mà bọn hắn phá trận đi vào, thậm chí là phá được trận pháp trước đó, trong vòng ba canh giờ đi vào, như vậy ngươi. . ."

"Ngươi yên tâm, ta hiểu rõ, đến lúc đó dù có liều mạng để ngươi tẩu hỏa nhập ma, cũng phải đánh thức ngươi."

"Đánh rắm!"

Tô Đình cả giận nói: "Lúc đó ngươi phải chức trách hộ pháp, đi ngăn trở bọn hắn cho ta, dù ngươi có chết, sau này ta báo thù cho ngươi."

"Nhưng ta đánh không lại bọn hắn, nhiều nhất chỉ cản bọn hắn được một nhịp hô hấp thôi." Tiểu tinh linh nhất thời lộ ra vẻ mặt đưa đám, vô cùng mất tinh thần.

"Ngươi dùng cả tính mạng ngăn cản bọn họ một nhịp hô hấp chính là giúp ta tăng tuổi thọ thêm một lần thở, có lẽ đó chính là thời cơ ta đột phá." Tô Đình nghiêm túc nói.

. ..

Tô Đình hoàn toàn đóng lại ngũ giác.

Hắn ngồi khoanh chân, nhắm mắt tu hành.

Thần đao hộ ở quanh người, Ngũ Hành Giáp thả ở phía sau.

Bình ngọc chứa Long Hổ Huyền Đan được đặt ở trước mắt.

Vào giờ khắc này, tất cả tâm thần của hắn đều chìm vào trong cơ thể.

Dù Tô Đình luôn luôn tự tâng bốc mình, nhưng không thể phủ nhận thiên phú của hắn thực sự rất cao, lại được công pháp Lôi Bộ chân truyền này, sau khi tiến hành tu hành, tiến triển đúng là cực nhanh.

Tuy rằng thời gian hắn tu hành không dài, nhưng rất nhiều người tu đạo chăm học khổ luyện cả một đời, cũng đều không đạt được đạo hạnh như hắn hiện nay.

Dù hắn đột phá tầng hai đến nay cũng không lâu, nhưng tích lũy nhiều ngày, kì thực cũng sớm chuẩn bị bước lên cảnh giới ngưng tựu pháp ý.

Vốn dĩ lúc này hắn muốn đột phá tầng ba, nội tình tích lũy còn chưa đủ, nhưng có Long Hổ Huyền Đan trong tay, đây chính là một sự giúp đỡ lớn.

Tâm thần Tô Đình chìm vào đan điền, chỉ cảm thấy trong chớp mắt tia sáng tỏa ra vạn trượng!

Trong đan điền chỉ thấy một chùm ánh sáng, toàn thân màu lam trắng, rực rỡ không gì sánh được, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng sấm âm trầm cuồn cuộn, vang vọng khắp nơi.

Đoàn Lôi Quang này chính là vị trí ngưng tụ một thân đạo hạnh của Tô Đình, chính là căn cơ cảnh giới tầng hai của Lôi Bộ chân truyền.

Bây giờ đoàn Lôi Quang này đã không còn như lúc sơ thành nữa, mà đã to bằng nắm tay.

"Lên!"

Theo suy nghĩ của Tô Đình, Lôi Quang bắn ra ngàn vạn tia sáng, dọc theo kinh mạch, chảy khắp toàn thân, chảy qua kỳ kinh bát mạch, rót vào nội tạng, thâm nhập cốt tủy, hòa vào huyết nhục, lan ra làn da.

Oanh một tiếng!

Chỉ thấy Tô Đình đang ngồi khoanh chân, cả người tỏa ra hào quang, hai màu lam trắng chói mắt, mà khí tức cũng hừng hực.

Trong chớp mắt, trong nơi Yêu Hổ bế quan này dường như đã hóa thành hoả lò.

Tiểu tinh linh muốn thét lên kinh hãi, nhưng lại vội dùng hai tay nhỏ che lại miệng nhỏ, không dám thét ra tiếng đến, chỉ vỗ vỗ phong châu dưới mông, cuốn lên một cơn gió, bao bọc chính mình lấy, xua tan đi luồng nhiệt nóng rực quanh người.

Dù giảm bớt được một chút, nhưng sau một chốc, dường như ngay cả cơn gió này đều trở nên nóng rực.

Luồng gió nóng này khiến người càng khó chịu hơn.

"Nào có người nào tu luyện ra loại động tĩnh này?"

Tiểu tinh linh mắng thầm: "Ngay cả đạo nhân luyện đan kia, lúc tu luyện đều không kinh thiên động địa như thế."

Nàng lặng yên nhìn lại, lại nhìn thấy thân ảnh mơ hồ của Tô Đình.

Nơi đó tia sáng xán lạn, chói lóa mắt, chỉ mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh ngồi khoanh chân ở trong chứ không thể thấy rõ ràng.

. ..

Sau chừng một canh giờ.

Lôi Quang vận hành theo đại chu thiên đã tới mức viên mãn.

Vào lúc này, tinh khí thần của Tô Đình no đủ, chân khí trong cơ thể đã dồi dào tràn đầy, dù là thân thể thể phách cũng tiêu hết mệt mỏi, tràn ngập khí lực.

Tình trạng của hắn đã đạt tới đỉnh điểm.

Hắn đột nhiên mở mắt, trong mắt lấp loé Lôi Quang.

Đây là hư thất sinh điện, chính là bản lĩnh có được khi đạo hạnh tiến xa.

Ở kiếp trước, hắn nghiên cứu sách cổ, từng nhìn thấy chữ này không chỉ một lần, phàm là tu thành bản lĩnh như vậy, đều được xếp vào hàng ngũ thần tiên.

Bây giờ ở trong thế tục phàm trần, Tô Đình cũng là thần tiên bên trong biển người.

"Đến lúc rồi!"

Tô Đình nhìn xuống, nhìn bình ngọc che kín phù văn giam cầm kia.

Lúc này công hành viên mãn đã đến đỉnh điểm, có thể thử đột phá tầng ba, nhưng hắn tích lũy không đủ, tuy có thể thử đột phá, nhưng tám chín phần mười là sẽ thất bại.

Một khi tu hành phạm phải sai lầm, chắc chắn sẽ gặp hậu quả vô cùng lớn.

Thế nên dù hắn có thể đột phá nhưng cũng không dám làm bừa.

Hôm nay nếu như không có Long Hổ Huyền Đan này làm trợ lực, hắn muốn đột phá tất nhiên cũng phải đắn đo suy nghĩ, nhưng Long Hổ Huyền Đan đủ để đánh tan tất cả ưu tư.

Hắn đưa tay nắm chặt bình ngọc nắm, muốn mở nắp bình ra.

Nhưng đúng vào lúc này, trong lòng đột nhiên kinh sợ.

Hắn cứng đờ người, thần sắc đọng lại.

Mà ở trong đầu hắn có một tiếng sét đột nhiên nổ vang!

Trong chớp mắt, ý thức của Tô Đình mông lung, ngơ ngơ ngác ngác không rõ chuyện gì đang xảy ra.

. ..

Hoảng hoảng hốt hốt.

Mơ mơ hồ hồ.

Nơi này không có trời không có đất, mênh mông vô tận, giống như mây mù vô tận.

Nơi này dường như trở về thời điểm thiên địa chưa mở, hỗn độn không rõ.

Nơi này là trong đầu Tô Đình, ở trong đạo gia được gọi là Thiên Đình, còn được gọi là Quỳnh Thất, hoặc Tổ Khiếu, hoặc là Nê Hoàn Cung, lại có Côn Luân, Thiên Cốc... vân vân, các mạch tu hành không khác nhau thì cách gọi cũng khác nhau. Mà ở trong Phật môn lại có danh xưng là Tu Di Sơn.

Nơi này là nơi chứa đựng hồn phách của Tô Đình!

Nơi này cũng là nơi chữa Lục Áp truyền thừa!

"Xảy ra chuyện gì?"

Tô Đình cả kinh nói: "Tại sao lại đến đây rồi?"

Trong lòng hắn có cảm xác rung động không tên!

Loại cảm giác rung động này, trước đây chỉ mới có một lần!

Chính là có Âm Thần của Thượng nhân xuất hiện trong thức hải!

Mà ngoài ra, xưa nay chưa từng xuất hiện.

Dù là mấy người tu đạo Ngưng Pháp trước mắt, hay khi đối đầu với kẻ địch mạnh, thậm chí là lúc gặp gỡ ông lão Nguyên Phong sơn kia, đều chưa từng có cảm giác rung động như vậy.

Không có cảm giác rung động như vậy, không chắc sẽ không gặp nguy hiểm!

Thế nhưng có cảm giác rung động này, đại biểu. . . Đại hung đại hiểm!

"Xảy ra chuyện gì?"

"Chẳng lẽ lại có hạng người có đạo hạnh cao thâm muốn giáng lâm vào thức hải ta?"

"Không đúng. . .Bây giờ đạo hạnh của ta đã vượt xa quá khứ, Âm Thần của Thượng nhân giáng lâm cũng không đáng nhắc đến, Dương Thần của Chân nhân đi vào cũng có thể không sợ, nhưng lần này nguy hiểm dường như còn nguy hiểm hơn lần trước nhiều lắm, chẳng lẽ lần này chính là nguyên thần của thần tiên tới?"

Trong lòng Tô Đình bỗng nhiên có cảm giác hoảng sợ.

Nhưng đúng vào lúc này, trong mây mù mông lung kia, tiếng sấm vang động, ánh lửa tràn ngập.

Có bạch quang mông lung như lụa mỏng vì thế mà nổi lên.

Chợt có một hồ lô màu đỏ từ trong bạch quang bắn ra.

Đây là Lục Áp truyền thừa, lấy phương thức hồ lô để hiện ra, giấu ở ngay trong đầu hắn!

Bây giờ hồ lô này lại bắn ra nữa rồi!

Ánh mắt Tô Đình ngưng lại!

Oành!

Hồ lô nện vào trán!

Tô Đình cứng đờ một lát.

Hồ lô kề sát vào trán hắn.

Hắn đưa tay lấy hồ lô xuống, trong ánh mắt biến ảo chập chờn.

"Lần này hồ lô tái hiện, có thể là do Long Hổ Huyền Đan?"