Chuyện ở hội thơ đối với Tô Đình thì đây chỉ là một trò chơi mà thôi, không quá quan trọng, tạm thời coi như đi xem một chút, tăng thêm chút kiến thức với thế giới này.
Còn đám sĩ tử trên hội thơ này, dù là Hà Vân Phương, hay Tô Lập, ở trong mắt hắn đều chỉ là người qua đường.
Bây giờ hắn đã bước lên con đường tu đạo, đã xem như tiến được một bước nhỏ, ở trong chốn nhân thế giữa đám phàm phu tục tử này vốn nên nổi bật giữa đám đông, lúc ẩn mình thì bình thường không có gì lạ, đến khi triển lộ ra thì chính là tiên hạc giáng trần.
Hắn thuận miệng ngâm vài câu thơ đã tạo ra chút danh tiếng, trong lòng Tô Đình rất vui sướng, lại cảm thấy sau khi ngâm thơ mắng đối phương xong, hội thơ này sau đó sẽ thực vô vị, nên hắn cũng không muốn tiếp tục lưu lại.
Một đường trở về, trong miệng hừ hừ tiểu khúc, đi vào Tô gia.
Trở lại trong viện, biểu tỷ vẫn còn đang chờ hắn, dáng vẻ nàng có chút chờ mong, chỉ là khi thấy Tô Đình trở về thì hơi ngạc nhiên.
"Tiểu Đình, không phải đệ đi tham dự hội thơ sao?"
"Đi rồi, hiện tại đại khái đã tan cuộc nên trở lại."
"Hội thơ ở Khảm Lăng kết thúc nhanh như vậy sao?"
"Gần như thôi."
Tô Đình nói rằng: "Hay là chúng ta đi ra ngoài đi dạo đi?"
Tô Duyệt Tần lại có hứng thú về chuyện hắn đi tham gia hội thơ hơn, nên lại hỏi: "Hội thơ này chơi vui không?"
Tô Đình sờ sờ cằm, nói rằng: "Miễn cưỡng chơi được thôi."
Tô Duyệt Tần lại hỏi vài câu liên quan tới hội thơ, ví dụ như khung cảnh được bố trí thế nào, chư vị sĩ tử ra làm sao, bầu không khí thế nào.
Hỏi xong những câu này, nàng lặng yên nhìn Tô Đình, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Tô Đình hiểu ý của nàng, cười nói: "Hai tỷ đệ chúng ta có gì không tiện hỏi chứ? Tỷ, ta cho tỷ biết, ta còn làm thơ ở trên hội thơ."
Tô Duyệt Tần nghe vậy thì vừa mừng vừa sợ, nói: "Đệ làm thơ á?"
Tô Đình gật gù, nghiêm túc nói: "Ta làm một bài thơ này, có thể nói là tài nghệ trấn áp toàn trường, nên đương nhiên là người đứng đầu."
Nói xong câu này, hắn nhớ tới tình cảnh cùng bầu không khí trong hội thơ lúc đó, lại nhìn về phía Tô Duyệt Tần, bổ sung một câu: "Không chỉ như vậy, tỷ không biết đâu, ta vừa ngâm bài thơ này ra, hiện trường lập tức yên tĩnh không có một tiếng động, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt tràn đầy khiếp sợ kính nể sùng bái để nhìn ta, quả thực là muôn người chú ý, trấn áp mọi người."
Tô Duyệt Tần nghe đến đó, cảm thấy có chút quái dị, nàng biết trước kia Tô Đình có biết chữ, nhưng sau đó lại bị bệnh liệt giường nhiều năm, đã bỏ qua việc học. Nhưng từ trước đến giờ nàng luôn mang nhiều kỳ vọng đối với Tô Đình, hơn nữa bây giờ Tô Đình đã là thần tiên bên trong biển người, nên nàng cũng không cảm thấy có gì sai, chỉ là không khỏi cảm thấy vui mừng đối với tài hoa xuất sắc của Tô Đình thôi.
Phải biết rằng nàng vốn chỉ muốn để Tô Đình đi tham gia để mở rộng tầm mắt một chút, coi như va chạm xã hội, ở trong trường hợpđó, nếu như có thể tùy ý làm ra câu thơ thì càng tốt hơn rồi.
Không ngờ thơ của Tô Đình lại có tài nghệ có thể trấn áp toàn trường?
"Đâu chỉ là tài nghệ trấn áp toàn trường."
Tô Đình nhớ tới tình cảnh ngay lúc đó, nghiêm túc nói: "Ngày sau nếu như có người xưng là 'Một bài thơ hay ép Khảm Lăng', vậy thì người đó chính là Tô mỗ ta."
Tô Duyệt Tần vừa mừng vừa sợ, nói: "Đệ làm thơ gì?"
Tô Đình khụ một tiếng, nói: "Chuyện này, hẳn là hai ngày nữa sẽ truyền ra."
Tô Duyệt Tần nhíu mày nói: "Làm sao? Có gì không thể nói sao?"
Tô Đình gãi gãi đầu, chần chừ một lúc mới đọc thơ ra.
. ..
Tiền đường Tô gia.
Lão gia chủ từ bên ngoài trở về, chỉ là sắc mặt không dễ nhìn lắm.
Hôm nay biểu hiện của Tô Đình làm ông ta càng cảm thấy thiếu niên này tràn ngập vẻ thần bí, khiến một ông lão từng trải mấy chục năm như ông ta cũng không nhìn thấu.
Nhưng ông ta cũng biết, Tô Đình kia quá mức tùy tính, mà rất dễ trêu chọc cừu hận, không phải ứng cử viên thích hợp cho việc kia.
Nhưng cũng may là ông ta cũng không thật lòng muốn để Tô Đình tiếp nhận chuyện này, vốn cũng chỉ kéo qua để làm bia đỡ đạn tron việc kéo dài sự chọn lựa giữa Tô Lập cùng Tô Việt.
Nhưng sao Tô Đình lại xuất hiện trên hội thơ?
Hơn nữa cho dù đến hội thơ, quần áo lại đơn giản mộc mạc, cũng không đến nỗi trở thành đối tượng để người ta dèm pha, dù hắn vừa đến đã ăn mấy thứ, vốn cũng là chuyện bình thường.
Lần này hiển nhiên là có người cố tình làm khó dễ, muốn làm lớn chuyện, muốn khiến Tô Đình xấu hổ.
Nhưng không ngờ Tô Đình có thể áp bức khiến một đám sĩ tử á khẩu không trả lời được, càng không dám cản trở, để hắn nghênh ngang rời đi hội thơ.
"Điều tra một chút xem làm sao Tô Đình lại đến hội thơ?"
Lão gia chủ trầm giọng nói: "Trước tiên tra Tô Lập."
Nếu nói là ở trong Tô gia có ai muốn đối phó với Tô Đình này nhất, như vậy dù không phải lão thất, thì nhất định là tôn tử của lão thất.
Trận hội thơ này là do Tô Lập khởi xướng, cho dù không phải thủ đoạn của Tô Lập, nhưng cứ điều tra từ chỗ hắn cũng sẽ không sai.
Sắc mặt ông lão này không dễ nhìn lắm.
"Mới từ kinh thành trở về, lại không thể yên ổn mà sống?"
"Không có một chút trầm ổn nào, làm sao có thể dẫn dắt gia tộc phát triển?"
. ..
Hậu viện Tô gia.
Tô Duyệt Tần run lên.
Câu thứ nhất "Lạc việt thanh phong phất y thường" rất có ý khoe khoang, điều này cũng thôi.
Nhưng mấy câu phía sau: hồ bằng cẩu hữu tụ nhất đường, nhàn nhân dong tài vọng luận ngã, còn có cả câu tà nhãn thị chi nhân hà phương. . . Tuy rằng Tô Duyệt Tần không biết nhiều chữ, nhưng bài thơ này đọc từ mặt chữ là có thể dễ dàng hiểu được.
"Đệ. . ."
Tô Duyệt Tần ngơ ngác nói: "Đệ làm một bài thơ mà có thể hoàn toàn đắc tội với tất cả sĩ tử Khảm Lăng?"
Hắn mới đi ra ngoài bao lâu chứ?
Làm một bài thơ có thể đắc tội với toàn bộ Khảm Lăng rồi sao?
Đây chính là tài nghệ trấn áp toàn trường, bốn phía xung quanh không hề có một tiếng động?
Đây chính là nguyên nhân muôn người chú ý?
Tô Đình khụ một tiếng, lắp bắp nói: "Chuyện này không thể trách ta, không phải ta ăn ngay nói thật sao?"
Trong lúc nhất thời Tô Duyệt Tần cũng không biết nên nói hắn như thế nào.
Tô Đình khuyên: "Không có chuyện gì, đây gọi là lời thật thì khó nghe, trong đám người kia, kẻ lớn tuổi nhất cũng đã chừng ba mươi tuổi rồi, vẫn tính còn trẻ, đợi đến khi bọn hắn bốn, năm mươi sẽ chững chạc hơn, chờ bọn hắn ngộ ra, không chừng còn coi ta là người thầy trong cuộc sống đấy, sau đó thấy ta còn phải hành lễ sư phụ ấy chứ."
"Chính đệ mới mấy tuổi. . ." Tô Duyệt Tần vừa tức giận, vừa buồn cười, đưa tay vỗ hắn một cái, nói: "Ta biết đệ đã là một đại nhân vật, lần này cũng không hi vọng đệ đi kết giao với đại nhân vật gì, nhưng ta không ngờ đệ vừa đi ra ngoài đã gây ra chuyện như thế."
Tô Đình vội nói: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, điều này có thể có chuyện gì?"
Tô Duyệt Tần thở dài, nhưng cũng không nhiều lời.
Nếu là lúc trước, tự nhiên đắc tội với nhiều người, sẽ khó tránh khỏi việc trong lòng cảm thấy hoảng sợ bất an, nhưng bây giờ Tô Đình lại không phải người thường, nên cũng không cần lo lắng sợ hãi.
Chỉ là chuyện này quả thực khác xa so với tưởng tượng ban đầu của nàng.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Duyệt Tần nhẹ găt, nói: "Đệ cũng không đến nỗi vừa đến hội thơ đã nổi hứng làm thơ, mắng tất cả mọi người một trận đi?"
Tô Đình suy nghĩ một chút, thấy hình như đúng là vậy, hắn nhớ lại một lần, hắn tiến hội thơ cũng không bao lâu mà.
Hắn vốn không muốn làm biểu tỷ lo lắng, muốn nói là không chuyện gì, nhưng từ trước đến giờ biểu tỷ luôn thông tuệ, bây giờ biết hắn là người tu hành, nếu không nói rõ, trái lại càng khiến nàng suy nghĩ nhiều.
Suy tư trong chốc lát, sắp xếp ngôn ngữ, Tô Đình mới nói: "Kỳ thực không có chuyện gì, chính là do bộ quần áo gây ra họa, bị người ta xem là quỷ nghèo trà trộn vào."
Tô Duyệt Tần hơi nhíu mày.
Tô Đình kể lại một lần, cũng không dám nói đến tỉ mỉ.
Nhưng Tô Duyệt Tần vẫn khá không thích, nàng cảm giác mình để tiểu Đình đi hội thơ lại bị người xem nhẹ nên hơi mím môi.
"Bọn họ mắng đệ, đệ mắng trả lại, chúng ta không sai."
Nàng cắn môi, không nén được nỗi phẫn nộ, nói: "Hồ bằng cẩu hữu, hạng người rảnh rỗi xoàng xĩnh, cũng không nói sai."