Lạc việt thanh phong phất y thường.
Hồ bằng cẩu hữu tụ nhất đường.
Nhàn nhân dong tài vọng luận ngã.
Tà nhãn thị chi nhân hà phương.
Trên lầu các, đám người đều trầm mặc.
Tô lão gia chủ không tỏ vẻ gì, chỉ là trên mặt co giật một cái.
Đinh Nghiệp miệng đắng lưỡi khô, há miệng ra, nhất thời không biết nên nói gì.
Lưu đại nhân đăm chiêu, nhíu mày nói: " Một bài thơ này không chân chính hoà hợp, luận về tài hoa thì không thể đè ép toàn trường, chỉ là. . ."
Không đợi hắn ta nói xong, Lưu tiểu thư đã thoải mái cười nói: "Chỉ là kết cừu hận rất tốt, ý nghĩa cũng đều sáng tỏ."
Lưu đại nhân lại gật đầu nói: "Lời này cũng đúng, có thể khiến đám người cùng phẫn nộ như thế, đây cũng là bản lĩnh."
Nói xong, hắn ta lại trầm ngâm nói: "Lạc việt thanh phong phất y thường, câu thứ nhất này rõ ràng chỉ chính mình, chỉ là Lạc Việt này. . ."
Dừng một chút, Lưu đại nhân nhìn về phía Tô lão gia chủ.
Lão gia chủ than thở: "Hắn đúng là đến từ Lạc Việt quận."
Lưu tiểu thư nghe vậy, sắc mặt quái lạ, nói: "Chính mình khen mình?"
Lưu đại nhân khụ một tiếng, nói: "Câu thứ hai là hồ bằng cẩu hữu tụ nhất đường, câu này ngược lại. . ."
Nói tới đây, Lưu đại nhân không tiếp tục nhiều lời nữa.
Nhưng ý trên mặt chữ cũng đã đủ sáng tỏ.
"Nhàn nhân dong tài vọng luận ngã?"
Không biết tại sao Lưu đại nhân càng cảm khái, than thở: "Câu này ngược lại thật sự là khiến người ta phải cảm khái, làm lão phu nhớ tới tiên hiền thời cổ và hiền thần ngày nay, khi đối mặt với đủ lời luận đạo của đám người nhàn nhã trên thế gian, có thể nói là câu hay."
Sắc mặt Đinh Nghiệp có chút không dễ nhìn.
Câu thơ đầu cũng được, hai câu phía sau "Hồ bằng cẩu hữu tụ nhất đường", "Nhàn nhân dong tài vọng luận ngã" lại hạ thấp chư vị sĩ tử tuổi trẻ Khảm Lăng đến cực điểm.
Mà càng khiến hắn ta cảm thấy nặng nề chính là Lưu đại nhân lại tràn đầy cảm khái câu "Nhàn nhân dong tài vọng luận ngã" này, dĩ nhiên cũng có cách nhìn mới đối với Tô Đình.
Cũng tức là nói lời Tô Đình đánh giá sĩ tử Khảm Lăng đã khiến trong lòng Lưu đại nhân như có như không sinh ra mấy phần đồng cảm.
"Đinh mỗ là quan ở Khảm Lăng nhiều năm, rất hài lòng về tư chất của sĩ tử, đạt được danh tiếng tốt, thế mà sắp bị hủy trong hai câu thơ này?"
Đinh Nghiệp mới nghĩ như vậy, lại nghe thấy Lưu tiểu thư đọc lên câu cuối.
"Tà nhãn thị chi nhân hà phương." Lưu tiểu thư cười nói: "Câu nói này không có gì tài hoa phong thái, nhưng ý tứ đúng là cực kì rõ ràng, hắn căn bản không muốn nhìn thẳng để xem người, mà chỉ liếc mắt nhìn người, cũng đều không nhìn thấy người. . . Tất cả những người giữa sân kia, tất cả đều không thể lọt vào mắt hắn."
Nói xong, Lưu tiểu thư vỗ tay nói: "Tốt, đủ càn rỡ, bổn tiểu thư thích hắn, sau này bổn tiểu thư hành tẩu giang hồ, nhìn thấy kẻ nào không hợp mắt, sẽ mượn thơ của hắn để dùng, không coi ai ra gì."
Sắc mặt mọi người đều vô cùng quái dị, thị nữ kia vội vã lôi kéo ống tay áo của tiểu thư.
Sắc mặt Lưu đại nhân không dễ nhìn, hừ một tiếng.
Lưu tiểu thư lai trừng mắt nhìn lão cha của mình một cái, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nói rằng: "Không đúng, tiểu tử này lớn lối như vậy, một bài thơ mắng một đám người, khiến cả đám người phẫn nộ, hắn không sợ bị người bị đánh sao?"
Lưu tiểu thư kêu lên như thế, đám người mới vội vã nhìn lại.
Chỉ thấy thiếu niên Tô Đình kia đã bị chư vị sĩ tử vây vào giữa.
Nếu không phải những người đọc sách này tự nhận là quân tử động khẩu không động thủ, chỉ sợ lúc này đã vây đánh thiếu niên này rồi.
Nhưng lúc này cả đám đều đang vô cùng phẫn nộ, tùy ý để tình thế phát triển, nếu như lại có người gây chuyện, chỉ sợ khó tránh khỏi kết cục động thủ.
Nhưng lông mày của Lưu đại nhân đã cau lại.
Thiếu niên này bị đoàn người vây nhốt mà vẫn không kinh không sợ, vẫn rất nhàn nhã.
Trong mắt Tô lão gia chủ đột nhiên lóe lên vẻ nghi ngờ không thôi, không nói tới chuyện khác, nhưng Tô Đình này đã rơi vào trong hoàn cảnh này rồi, thế mà vẫn giữ được bình tĩnh, đúng là dù núi lở trước mắt mà không biến sắc.
Lưu tiểu thư cũng cười một tiếng nói: "Tài hoa không thể khiến người khác vui lòng phục tùng, trái lại còn thành công lôi kéo lòng phẫn nộ của mọi người. Người này cũng không có võ nghệ, trong tình cảnh như vậy mà hắn vẫn hờ hững bình tĩnh, kì thực lại lộ ra vẻ hung hăng càn rỡ, dáng vẻ thiếu đánh này của hắn thật sự không sợ bị người khác đánh chết sao?"
. ..
Tô Đình thả trái cây trong tay xuống, nhìn về phía đám người đang xúm lại lại đây.
Trên mặt tất cả đám người đều mang theo vẻ giận dữ.
Bao gồm cả là đám tài tử Hà Vân Phương tự nhận là có thân phận cao quý kia, đều hoàn toàn tức giận.
Nếu Tô Đình dùng ô ngôn uế ngữ để mắng người cũng thôi đi, nhưng hắn lại ngâm thơ đối nghịch, dùng phương thức "Người trong đồng đạo"này, càng khiến người ta cảm thấy khuất nhục.
"Làm gì?"
Tô Đình chậm rãi nói rằng: "Lúc trước còn nói chó má cái gì quân tử động khẩu không động thủ, hiện tại động khẩu không thắng được Tô gia ta, lại nghĩ muốn động thủ?"
Những người tham gia hội thơ này, cũng có mấy người tập võ, chỉ là không thể nói là tinh thâm, đa số chỉ hơi thông quyền cước.
Trình độ hơi cao chính là Hà Vân Phương, miễn cưỡng có thể vận chuyển khí huyết, đã có thể xem như văn võ song toàn.
Nhưng Tô Đình cũng không để ý tới, tiện tay cầm một quả tuyết lê, rồi đi về phía trước.
Đằng trước tất cả đều là sĩ tử vây quanh hắn.
Tô Đình giống như không phát hiện ra, chân khí của hắn khẽ động, trong mắt giống như có thần, lạnh lẽo tới cực điểm khẽ quét qua.
Phàm là người chặn đường ở phía trước, khi bị ánh mắt lạnh lẽo âm trầm này của hắn đảo qua, trong lòng đều không nhìn được hoảng sợ, đều bất giác lui lại.
Tô Đình chậm rãi đi qua con đường mà đám sĩ tử vừa lùi ra kia.
Chờ hắn đi qua, những sĩ tử trên đường hắn đi qua kia mới tỉnh lại, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Tô Đình đi tới trước cửa, sau đó quay đầu nhìn về, thoáng lắc đầu, vẻ mặt đầy thất vọng.
Hắn suy nghĩ một chút, rốt cục nhớ tới vài câu thơ đại khái có thể thích hợp với trường hợp này.
" Xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu."
Hắn vỗ vỗ phủi phủi quần áo của chính mình, sau đó đi về phía trước.
Mọi người đều kinh ngạc, sau đó mới bừng tỉnh hiểu rõ, kẻ này lại so sánh bọn hắn với một bãi nước bùn, so hội thơ này thành vũng bùn, mà chính hắn lại so sánh với người cao thượng gần nước bùn mà không nhiễm.
Tô Đình cất bước đi qua, đi đến ngoài cửa.
Lại có tiếng ngâm truyền đến.
"Ngưỡng thiên đại tiếu xuất môn khứ, ngã bối khởi thị bồng hao nhân?"
"Ha ha ha. . ."
Toàn trường yên tĩnh, bầu không khí ngưng trệ.
. ..
Trên lầu các.
"Xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu."
Ánh mắt Lưu đại nhân sáng ngời, lại nghe được câu thơ phía sau, không khỏi ngâm lạ: "Ngưỡng thiên đại tiếu xuất môn khứ, ngã bối khởi thị bồng cao nhân."
Tài học của ông ta rõ ràng cao hơn tất cả mọi người ở đây, ông ta đắm chìm trong đạo này hơn nửa đời, nên, lập tức hiểu ra mấy phần ý vị trong đó.
"Mấy câu này thật sự là làm người ta phải thán phục."
Lưu đại nhân trầm ngâm nói: "Chỉ có điều, dùng trong trường hợp này, sao cứ có cảm giác hơi khó chịu, còn có vẻ chắp vá. . ."
Lưu tiểu thư hừ một tiếng, nói: "Xét về ý thì cũng đã đủ rồi, người ta vốn có tính tình hào hiệp tùy tính, có thể cổ hủ như người sao?"
Những người khác nghe vậy đều không dám nói tiếp.
Nhưng Lưu đại nhân lại gật đầu nói: "Nói như vậy thì đúng là cũng không kém."
Ông ta lại nhìn về phía cửa lớn, không khỏi nói: "Đúng là một người kiêu căng, dù lâm nguy cũng không loạn, khí thái ngang nhiên, lão phu vốn còn đáng tiếc tài hoa của hắn không thể quan ép toàn trường, nhưng vài câu thơ này thực sự là hay, thể hiển hết thần thái. . . Đặc biệt là câu 'Nhàn nhân dong tài vọng luận ngã', rất hợp tâm ý lão phu."
"Lâm nguy không loạn?" Lưu tiểu thư nói: "Ta thấy hắn căn bản không cảm thấy bản thân rơi vào hiểm cảnh, trong mắt hắn vốn không coi ai ra gì mà."
Nghe đến đó, Tô lão gia chủ nhớ tới lần đầu gặp mặt, các loại biểu hiện của Tô Đình khiến trong lòng ông ta cũng có chút buồn bực.
Đinh Nghiệp không nói một lời, hơi cúi đầu, không nhìn ra vẻ mặt gì.
Lưu đại nhân cũng không tức giận vì bị nữ nhi nói thế, ông ta đăm chiêu suy nghĩ rồi gật đầu nói: "Con nói cũng đúng, người này có ngạo khí, tuy rằng không biết hắn có chỗ dựa gì, nhưng từ cảnh tượng này, lúc trước lão phu đúng là đã khinh thường hắn."
Nghĩ tới đây, ánh mắt Lưu đại nhân có mấy phần kinh dị.
Thiếu niên này không chỉ không coi ai ra gì, hơn nữa trong mắt còn không sợ quy củ lễ nghi gì, những quy củ của đám sĩ tử ở đây, hắn căn bản không để vào mắt.
"Quần áo đơn giản, lại kiêu căng như vậy, khí thái ngang nhiên, cuộc đời lão phu ít thấy."
Lưu đại nhân thầm nghĩ trong lòng: "Sĩ tử cả sảnh đường Khảm Lăng đều bị một người áp? Nếu người này ở kinh thành, cũng có thể thắng được những thiên tài tuấn ngạn khác, không biết người này rốt cuộc có lai lịch ra sao?"
Ông ta nghĩ như vậy, lại nhìn về phía Tô lão gia chủ.
Đinh Nghiệp hơi nhíu mày, cũng nhìn sang.
Đã thấy ông lão hơn bảy mươi tuổi kia, sắc mặt không ngừng biến ảo, giống như cũng mờ mịt tương tự.