Tiệm Quan Tài Trường Sinh

Chương 14: Tiểu hồ Tiên (3)




Edit: Qiezi

Điện Công Đức cách nơi này không xa, đi chừng năm phút đồng hồ là đến.

“Haiz, anh Tạ, chỗ anh bán quan tài hả?” Lô Dao vỗ vai Tạ Miên, chen vào chỗ trống giữa Kha Nghiễn và cậu, cứ một mực muốn đi chung với cậu.

“Cứ cho là vậy đi.”

“Phạm Lam kia là ai vậy, tóc hắn vừa đen vừa mượt, là tóc giả hả?”

“Sao chỗ anh vừa bán quan tài vừa bắt quỷ vậy, làm ăn không tốt nên…”

Lô Dao bám lấy cậu hỏi cái này hỏi cái kia, Tạ Miên kiên nhẫn trả lời, ai ngờ vừa quay đầu lại đã không thấy bóng dang Phạm Lam đâu nữa.

“Phạm Lam?!”

“A? Không thấy hắn đâu cả!” Lô Dao cũng quay đầu lại, nghi ngờ nói: “Lúc nãy hắn còn đi phía sau tôi mà.”

“Cậu gửi tin nhắn cho hắn, bảo hắn tự tìm đường tới đi, lớn rồi sẽ không lạc đường đâu.” Diệp Tầm Phương cười nói.

Tạ Miên cắn môi dưới, cậu lớn như vậy nhưng vẫn bị lạc đường mà.

“Mọi người đi trước, tôi đi tìm anh ấy.” Tạ Miên hơi lo lắng.

Lô Dao muốn đi cùng cậu nhưng không được sư phụ cho phép thì cô không dám tự tiện ở theo. Diệp Tầm Phương phát hiện tầm mắt của Lô Dao, lại nhìn sang Tạ Miên, để lại người giám sát hai người này cũng tốt, cô vì thế mỉm cười: “Con đi với hắn đi, chú ý an toàn.”

“Dạ.”

**

“Đã lâu không gặp.” Thời Tuyết đứng dưới tán cây, cả người nửa sáng nửa tối,y rũ mắt ho một cái, đáy mắt lóe lên tia vui sướng rồi lại vờ như không vui.

Phạm Lam dừng bước, nhưng lúc quay đầu lại, áo sơmi trắng đã biến thành trường sam màu đen thêu kim tuyến, hai tay đút vào trong ống tay áo.

Hắn ngước mắt, dường như không có chút ấm áp nào.

“Ngài luôn dùng ánh mắt này nhìn ta.” Thời Tuyết Chiết nâng tay, gập ngón lại đặt lên thái dương: “Nhiều năm không gặp, ngài không có gì muốn nói với ta sao?”

Phạm Lam im lặng, chỉ lẳng lặng nhìn Thời Tuyết Chiết. Hắn đứng dưới ánh mặt trời nhưng lại khiến người khác cảm thấy một bóng tối bao quanh, không thể xua tan.

Cực kỳ lạnh.

Phạm Lam đứng đó, không chìa tay ra cũng như không có cử động nào, nhưng sau lưng hắn lại đột nhiên xuất hiện vô số lưỡi đao sắc bén vô hình, gió lạnh như băng, phá không bay về phía trước.

Thời Tuyết Chiết dịch chuyển với tốc độ cực nhanh nhưng vẫn bị cắt rách quần áo, cột đá sau lưng y sụp đổ vỡ nát.

Phong nhận* sắc bén như có mắt mà thay đổi lộ trình, Thời Tuyết Chiết nhảy về phía sau, dẫm lên cây cột đổ nát, cơ thể lui lại nhưng vai trái vẫn bị cắt phải, máu tươi phun tung tóe.

(Phong nhận: nghĩa là lưỡi đao bằng gió)

Thời Tuyết Chiết không rảnh để ý mấy thứ này, đối mặt với những lưỡi đao ùn ùn kéo đến, y vừa ngăn cản vừa né tránh về phía sau, mồ hôi chảy dài hai bên gò má tái nhợt, không khỏi ho khan hai tiếng.

Đáng tiếc, đã nhiều năm như vậy mà y vẫn không thể tới gần người này.

“Ngài đối với ta vẫn tàn nhẫn như vậy, sư phụ.” Phong nhận sắc bén đến gần y nửa tấc thì ngừng.

Ánh mắt Phạm Lam lạnh lùng, lưỡi đao vô hình bỗng nhiên hóa thành sương khói, bóp chặt cổ Thời Tuyết Chiết khiến hai chân y rời khỏi mặt đất, sau đó ném mạnh về phía một cây cột khác còn nguyên vẹn.

Lại ầm ầm sụp đổ.

Thời Tuyết Chiết giống như không biết đau đứng dậy, y lau vết máu trên khóe môi, chớp mắt mỉm cười: “Năm đó lúc rời khỏi địa phủ, ta cố ý để lại một thứ, ngài đã xem chưa?”

Phạm Lam thản nhiên: “Đốt.”

“Đáng tiếc, ta để trên đó không ít thứ tốt.” Thời Tuyết Chiết ngửa đầu, có chút mê man: “Khi đó ngài nói ngài đã chết, ta không tin, ta tin ngài vẫn còn sống ở một nơi nào đó trên thế giới này.”

Giọng điệu của y rất khẽ, giống như gió thổi liền tan.

“Ngài xem, ta tìm được rồi.”

Phạm Lam lạnh nhạt nhìn y, giống như đang nhìn một con chó nhà có tang: “Bị ngươi tìm được đúng là chuyện khó chịu.”

“Tạ Miên biết thân phận thật của ngài không?” Thời Tuyết Chiết quay đầu, vết máu kia càng thêm rõ ràng trên gương mặt trắng trẻo.

“Tên người phàm kia có biết thân phận của chính hắn không?”

Phạm Lam nhếch môi, đôi mắt đẹp chớp chớp ánh lên ý cười, nhưng Thời Tuyết Chiết nhìn thấy thì lại giật thót, sợ hãi lui từng bước về phía sau.

“Biết hay không biết thì sao? Thời Tuyết Chiết, ngươi xứng được so sánh với Tạ Miên sao?”

Tiếng nói vừa dứt, Thời Tuyết Chiết giơ tay, rất nhiều trụ băng sắc bén lập tức hướng về phía gáy Phạm Lam, nhưng cách hắn nửa thước thì đột ngột dừng lại.

Giống như có một bức tường vô hình, ngăn cách ở bên ngoài, bất luận va chạm mạnh như thế nào cũng không thể khiến Phạm Lam bị thương.

“Xúi giục người phàm tu luyện Giáng Đầu Thuật, tự rút hồn đoạt phách, trốn khỏi địa phủ.” Phạm Lam ngước mắt, trong giọng nói không mang theo độ ấm: “Chết không hết tội.”

“Phạm Lam.” Giọng nói của Tạ Miên từ xa xa truyền đến, trong giọng nói còn mang theo chút lo lắng.

Phạm Lam vung tay áo, trong nháy mắt lại biến về cách ăn mặc lúc nãy, xoay người bước đi mà không thèm nhìn Thời Tuyết Chiết lấy một cái.

Y đứng trong bóng tối nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, y nghiến răng trèo trẹo, một ngày nào đó, tên này và Phạm Lam sẽ phải chết trong tay y.

Chỉ có chết, Phạm Lam mới không nói ra mấy câu xem thường y nữa.

Thời Tuyết Chiết siết chặt nắm tay, không nhớ rõ đã bao nhiêu năm, thậm chí y chưa từng nghe thấy Phạm Lam nói lời nào dịu dàng với y, chỉ toàn là trách móc lạnh lùng.

Y chậm rãi buông tay ra, nghe thấy Phạm Lam đang dịu dàng cảm thán với Tạ Miên: “Tiểu Diêm Vương, em đang tìm tôi sao?”

Tạ Miên thoáng trách cứ, nhưng cũng nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Sao anh không nói với tôi một tiếng, đi lung tung lỡ đâu lạc đường rồi gặp phải con hồ tiên kia thì biết làm sao?”

“Không phải em biết đường sao? Em sẽ tìm được tôi thôi.”

Tạ Miên không ngờ hắn có thể nói thành như vậy, đột nhiên cứng họng, cũng không thể trách cứ thêm nữa, lắp bắp một câu: “Ừ, ừ.”

**

Lúc hai người đến điện Công Đức, những người khác cũng vừa mới đến nơi. Tạ Miên trải qua chuyến đi lần trước từ bệnh viện đến tiệm quan tài, thêm lần này nữa, cậu nhìn Phạm Lam với vẻ rất hoài nghi.

Có phải hắn biết độn thổ không?

“Không đâu nha.”

Tạ Miên mỉm cười, có lẽ hắn còn biết thuật đọc tâm.

“Phạm tiên sinh, Tạ tiên sinh, hai người đã tới.” Diệp Giản Minh đứng dưới bậc thềm, hơi sợ hãi nhìn điện Công Đức sau lưng do một tay ông ta xây dựng, run run nói: “Chính, chính là đây.”

“Ủa? Vị tiên sinh kia đâu?” Diệp Giản Minh bỗng nhiên trợn mắt hỏi, chẳng lẽ cũng…

Tạ Miên chỉ lo tìm Phạm Lam, không chú ý tới người đàn ông ít nói kia cũng đã biến mất, nhất thời hơi lo lắng khều khều Phạm Lam: “Lúc nãy anh thấy hắn không? Không có nguy hiểm gì chứ, hay là chúng ta…”

Hắn thản nhiên đáp: “Y đột nhiên không khỏe, về rồi.”

Tạ Miên liên tưởng đến hồ tiên, hơi lo lắng hỏi: “Hả? Sao lại đột nhiên không khỏe…”

Phạm Lam cúi đầu: “Không biết.” Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Có thể là quá yếu ớt.”

“A, tôi nhớ lúc nãy vị tiên sinh đó có ho khan, có thể là bị cảm.” Lô Dao nói.

Mọi người nghĩ kỹ lại, có lẽ đúng là như vậy, thế nên họ không quan tâm nữa mà nhìn sang bảo tháp ở phía bên kia.

Cái điện Công Đức này thật đúng là… Khủng.

Một tòa bảo tháp xây theo kiểu Ấn Độ, còn có hai kiến trúc, một cái mười ba tầng, một cái mười tám tầng.

Tuy rằng Tạ Miên không quá sành sõi nhưng cậu vẫn nhìn ra nơi này được xây dựng dựa theo mười tám tầng địa ngục và mười ba tầng trời Thiên giới. Ở đây hưởng  hương hỏa, tốc độ tăng công đức có thể so sánh với máy gia tốc.

Diệp Tầm Phương mỉm cười: “Hồ tiên này khẩu vị không nhỏ.”

Tôn Chí Khiêm và đệ tử đứng bên cạnh không biết đang suy nghĩ gì mà không lên tiếng, sắc mặt khó coi như thấy thứ gì rất kinh khủng.

Hắn ngoài mặt nói tới từ Đạo quán nghèo túng, nhưng thực chất là thiên sư chánh tông, kế tục nhất phái Thiên Sư Phủ của Long Hổ Sơn, đẳng cấp cũng cao hơn Diệp Tầm Phương rất nhiều.

Hiện trong nước, hồ tiên chính thống đều được thỉnh từ chỗ bọn họ.

Hắn nhận vụ này cũng vì được sư môn sắp xếp tới đây, nhỡ đâu thực sự xuất phát từ chỗ bọn họ thì phải tìm cách xử lý, không thể đập bảng hiệu của chính mình. Đây cũng là nguyên nhân hắn che giấu thân phận.

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy mới phát hiện sức mạnh này rất to lớn, đám tiểu hồ tiên của bọn hắn không thể so sánh được.

Nó càng không phải là trường hợp những người có đẳng cấp như hắn có thể nhúng tay, nhưng… Hắn ngẩng đầu nhìn mấy người trên bậc thềm, chỉ có thể đi một bước tính một bước.