Tạ Miên đứng ở cửa sân vận động trống trải, sửng sốt đúng năm phút mới kéo tay một cô gái: Chào bạn, xin hỏi…Cô gái tháo tai nghe nhìn nam sinh trước mắt, lông mi thanh mảnh vừa đen vừa dài, gương mặt trắng nõn vì ánh mặt trời gay gắt chiếu lên mà hơi đỏ, trên chóp mũi phủ một lớp mồ hôi mỏng, đôi môi hơi hé ra thở dốc làm người hận không thể cắn một cái. Cô gái hơi đỏ mặt: Chào anh, có chuyện gì vậy? Tạ Miên chỉ sân vận động, hỏi: Cho tôi hỏi tiểu khu trước kia đã dời đi đâu vậy? Thiên Thịnh Hoa Viên ấy.
Cô gái nhìn cậu đầy kỳ quái, cảnh giác lui về sau mấy bước: Anh tìm Thiên Thịnh Hoa Viên làm gì? Tạ Miên ậm ừ, ngay cả bản thân cậu cũng không chắc lắm: …Tôi từng ở đó. Cô gái sợ đến trắng cả mặt, giống như gặp quỷ mà run lên: Ở đây làm gì có tiểu khu nào, trước kia là một bãi tha ma, mấy năm nay không ai khai phá mới xây thành sân vận động, anh… Có phải nhận nhầm chỗ không?
Nhà của cậu sống mười chín năm, trong một đêm biến thành bãi tha ma, chơi nhau à! Tạ Miên cười miễn cưỡng: Cảm ơn, có lẽ là tôi nhầm. Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời quen thuộc và sương mù dày đặc thành Nam, giơ tay vẫy một chiếc taxi, tài xế ló đầu ra nhìn cậu một cái rồi mở cốp xe. Tạ Miên cố gắng xách rương hành lý lên, đóng cốp xe rồi ngồi vào trong, hơi lạnh của điều hòa trong xe xua tan khô nóng bên ngoài, cũng làm đầu óc cậu tỉnh táo lại.