Tầm ba ngày sau, ngày 27 tháng 7 năm 20XX, mọi thứ đã kết thúc dưới tiếc nuối của tất cả ai đã có mặt trong tang lễ. Bách Phúc sờ lên tấm ảnh của Hồng Nhan, khuôn mặt bơ phờ, nhợt nhạt của cậu hiện lên thấy rõ. Cậu lẩm bẩm nói:
- Anh sẽ tìm ra người đã hại em. Chắc chắn.
Lam Thịnh nhìn thấy mà cũng buồn theo người bạn của mình, liền đi đến vỗ vai an ủi. Hướng Vũ và Việt Nhân thì đi về trước để mở cửa tiệm. Một lát sau, Lam Thịnh và Bách Phúc cũng về. Anh nhìn cậu nói:
- Để tao lái cho, mấy ngày hôm nay mày cũng mệt rồi.
Bách Phúc gật đầu mà không nói gì, ngồi vào xe. Xe bắt đầu chuyển bánh đi về tiệm.
...
Mới 30 phút sau khi mở tiệm, có một người đến chọn ngồi một bàn bất kì, Hướng Vũ đi ra chào hỏi:
- Quý khách muốn ăn gì theo gọi trong menu nhé.
Bảo Ngân cười đáp:
- Bánh mochi, bánh tiêu với bánh sừng bò nhé.
Hướng Vũ cúi đầu lịch sự nói:
- Đợi tôi đi lấy bánh.
Đang xoay người bước đi thì Bảo Ngân đột nhiên lên tiếng hỏi làm Hướng Vũ phải quay đầu lại.
- Tiệm bánh này có người tên Lam Thịnh không?
Hướng Vũ đáp:
- Là bạn tôi. Tìm cậu ấy làm gì sao?
Bảo Ngân gật đầu, Hướng Vũ mới bảo tiếp:
- Chắc trên đường về đấy.
Mới dứt câu thì Lam Thịnh với Bách Phúc đã về trước cửa tiệm. Anh mở cửa ra thì Hướng Vũ lên tiếng gọi anh:
- Có người tìm mày kìa.
Nói rồi Hướng Vũ vào phòng bếp làm và lấy bánh. Bách Phúc ra hiệu cho anh lên phòng nghỉ ngơi trước, còn Lam Thịnh nghe vậy liền qua thì thấy Bảo Ngân. Anh mỉm cười mà tiến tới chỗ bàn của cô ngồi, vuốt cằm nhìn cô mà nói:
- Sao cô tìm tiệm bánh này hay quá vậy?
Bảo Ngân úng má, đáp lại:
- Hỏi thôi.
Anh vui vẻ gật đầu, cả hai nói chuyện một lúc lâu thì cô mới hỏi:
- Hồi nãy cậu đi đâu à?
Anh thở dài, ngửa người vào thành ghế mà bảo:
- Người yêu của bạn tôi bị người ta sát hại. Mới ở tang lễ về đây.
Bảo Ngân giả vờ ngạc nhiên, lo lắng hỏi:
- Tội vậy à? Mà cô gái đó thế nào vậy?
Lam Thịnh mới kể lại:
- Dễ thương, tốt bụng, ấn tượng khá tốt. Đang học ngành Kiến trúc ở một trường cũng gần học viện chúng ta đó.
Bảo Ngân mới ngẫm trong lòng: "Anh trai à, sao anh có thể ra tay với một cô gái như thế?". Cô trố mắt nhìn mà nói:
- Vậy à? Tiếc quá, vậy điều tra là ai hại chưa?
Lam Thịnh đáp:
- Bách Phúc nói khi đó tối quá nên không nhìn rõ mặt hắn, nhưng may mắn có nhìn sơ qua hình dáng và đặc biệt hơn là một hình vẽ ở cánh tay. Tôi nghĩ đó người đó thuộc Hoa Quân Bang.
Bảo Ngân nghe xong giả vờ lắp bắp nói:
- Hoa...Hoa Quân Bang. Tổ chức đó..đáng sợ lắm đó.
Đúng lúc đó, Hướng Vũ đem bánh ra cho cô, cậu mới khoanh tay nhìn Lam Thịnh mà nói:
- Sao quen được người ta thế?
Lam Thịnh mới bảo:
- Tình cờ gặp nên quen được thôi. Với cả tao có kiểu đẹp trai thu hút con gái.
"Tự luyến thấy sợ." Bảo Ngân nghĩ ngợi. Hướng Vũ bĩu môi mà lạnh giọng nói:
- Tưởng chắc mày có à? Tao cũng có nhé.
Bảo Ngân bật cười nói:
- Ai cũng đẹp trai hết.
Hướng Vũ nhìn Bảo Ngân mà nói:
- Đừng tin thằng kia tốt tính nha, nó chỉ mang danh con quỷ đội lốt tri thức thôi.
Lam Thịnh nhăn mặt nói:
- Nói gì thế hả? Tao đánh mày giờ đấy.
Hướng Vũ đắc ý, trêu chọc anh:
- Chắc tao sợ mày quá. Tao đi làm bánh tiếp.
Dứt câu, cậu vội vọt lên vào phòng bếp. Lam Thịnh tỏ ra bất lực, Bảo Ngân mỉm cười cầm chiếc bánh tiêu lên mà nói:
- Có mấy đứa bạn hài hước thật đấy.
Lam Thịnh nhìn cô nhường mày rồi hỏi:
- Bánh ngon không?
Bảo Ngân cười tít mắt nói:
- Ngon lắm. Nhưng mà tôi muốn bánh đích thân anh làm.
Lam Thịnh bèn đáp:
- Được thôi. Ngày mai có tiết không? Tôi sẽ đem qua.
Bảo Ngân suy nghĩ một lúc mà trả lời:
- Có.
Lam Thịnh nhìn đĩa bánh mà có hơi khiếp hồn xíu mà bật cười nói:
- Cô gọi nhiều vậy ăn có hết không thế?
Bảo Ngân ngoạm luôn một miếng to vào miệng rồi đáp:
- Ó... (Có)
Lam Thịnh nhíu mày nói:
- Ăn từ từ thôi. Nghẹn đó.
...
Lâu rồi không ghé thăm nhà họ Hoa, Mạt Hồng với Anh Túc đang ngồi với nhau ăn trái cây. Mạt Hồng mới thở dài nói:
- Tội cô bé đó thật.
Anh Túc mới dựa vào người cô ấy mà đáp lại:
- Nếu cô bé vẫn còn thì tương lai có một đám cưới cực xịn xò rồi.
Mạt Hồng nhìn qua mà véo má Anh Túc một cái, rồi nói:
- À, ngày qua Huyết Tâm có gọi chị.
Anh Túc mới dựng thẳng người dậy mà tò mò hỏi:
- Chị ấy gọi gì chị thế?
Mạt Hồng đáp:
- Ba tháng nữa nó về thăm.
Anh Túc mếu môi mà nói:
- Tưởng định cư ở đó rồi.
Mạt Hồng nói:
- Chắc về thăm thôi chứ Phương Tuấn có về đâu.
Anh Túc gật đầu, đột nhiên bị Mạt Hồng hôn một cái vào má, Anh Túc giật mình quay qua rồi véo má Mạt Hồng nói:
- Cái đồ tranh thủ nhà chị...
Mạt Hồng mới úng má nói:
- Vợ của mình mà. Đi chơi không?
Anh Túc nghe mà mắt sáng lên nói:
- Có. Em muốn xả căng thẳng lắm.
Mạt Hồng bật cười mà nựng má vợ mình mà bảo:
- Vậy đi thay đồ đẹp mà đi thôi.
...
Chiều hôm ấy, tại tiệm bánh, Bách Phúc đang lau bàn cho sạch sẽ mặc dù tâm trạng hiện tại cũng cậu lúc này không được ổn lắm. "Kẹt" có người bước vào, cậu chào hỏi lễ phép rồi nhìn lên, thì ra là anh Vũ Hữu. Cậu mới nói:
- Anh ngồi đi.
Vũ Hữu gật đầu, Bách Phúc đi lấy nước uống rồi cũng ngồi đối diện anh ấy. Vũ Hữu nhìn sơ lượt mà hỏi thăm:
- Giờ ổn chưa?