Ngày 23 tháng 7 năm 20XX, một buổi sáng đẹp trời, Lam Thịnh đang đi mua những nguyên liệu còn thiếu để đi làm bánh ở siêu thị, chủ yếu là tại gian hàng hoa quả. Bảo Ngân ở gần đó phát hiện ra anh nên đi thật nhanh đến chỗ anh. Cô giả vờ vấp ngã, đúng lúc anh lướt qua nên đã vội chạy lại đỡ và ngạc nhiên nhận ra nói:
- Chúng ta lại gặp nhau.
Cô ngẩng mặt lên, lấy tay gãi đầu rồi đứng thẳng người dậy, mỉm cười đáp lại:
- Cậu mua mấy cái này làm gì vậy?
Anh nhìn xuống giỏ hàng rồi lại nhìn lên cô, bèn đáp:
- À, mua nguyên liệu làm bánh.
Cô trố tròn mắt nói:
- Cậu làm bánh sao?
Anh gật đầu rồi giọng không cao không thấp phát ra:
- Nếu muốn thì cứ ghé vào tiệm bánh tôi chơi.
Bảo Ngân với vẻ mặt đầy hứng thú, đáp lại:
- Thật à? Vậy tôi sẽ ghé ăn hết bánh của tiệm cậu.
Lam Thịnh nghe vậy bật cười lớn rồi tạm biệt cô đi trước. Bảo Ngân đợi anh đi xa thì nở một nụ cười đắc ý, cô bước đi một cách đầy kiêu ngạo.
...
Thời gian cứ trôi qua êm ấm như vậy nhưng không may, điều xảy ra đáng sợ thực sự diễn ra vào đêm tối mịt. Hồng Nhan đang trên đường đi học về, cô đang đi trên một con hẻm cũng không quá nhỏ, cười và nói chuyện vui vẻ với Bách Phúc qua điện thoại. Bỗng nhiên, có một người đã theo lưng cô, cô cảm nhận được liền sợ hãi mà vội vàng đi nhanh hơn, đồng thời nói cho Bách Phúc biết.
- Em đánh lạc hướng hắn... Alo, alo, Hồng Nhan.
Việt Nhân đang xếp hộp bánh nhìn qua gương mặt lo lắng của Bách Phúc mà tò mò hỏi:
- Sao thế?
Bách Phúc không nói gì mà vội vàng chạy ra ngoài, Việt Nhân lập tức nói to lên:
- Này, đi đâu đấy?
Bên ngoài, Bách Phúc vội vàng lái xe với tốc độ cực nhanh, vừa lái vừa cầu nguyện. Khi đến nơi con hẻm đó thì gặp Nghĩa Kiệt, cậu ta thấy cậu vội vội vàng vàng lập tức ngăn lại mà hỏi:
- Sao đấy?
Bách Phúc thở dốc mà đáp:
- Hình như Hồng Nhan gặp chuyện rồi.
Nghĩa Kiệt nghe vậy liền cùng Bách Phúc đi tìm Hồng Nhan. Hai người đi tìm suốt ba mươi phút thì thấy một cô gái nằm ở một góc hẻm đang bị một người đàn ông đâm vội và thực hiện gì đó, Bách Phúc cảm giác đó là cô nên chạy đến, Nghĩa Kiệt thấy cậu chạy nên cũng đuổi theo sau. Bách Phúc hét lên:
- Hồng Nhan.
Người đàn ông nghe được giọng của Bách Phúc mà vội vàng chạy đi, nhưng cũng kịp để lại kí hiệu. Cậu và Nghĩa Kiệt cùng lúc đã thấy dáng người của người đàn ông đó, khi cậu đi đến gần Hồng Nhan chỉ còn một hơi thở thoi thóp, cậu ngồi xuống đỡ lấy cô, Nghĩa Kiệt cả người run rẩy mà đứng sững sờ ngay tại chỗ. Bách Phúc thấy những vết đâm trên người cô mà trách bản thân mình, cậu không nghĩ ngợi gì mà bế cô lên mà chạy đến bệnh viện. Nhưng ông trời có vẻ muốn họ âm dương cách biệt, bác sĩ thông báo nói:
- Chúng tôi xin lỗi, vì bệnh nhân mất máu quá nhiều nên không qua khỏi.
Bách Phúc nghe xong liền sốc, trong lòng đau như dao cứa vào, lấy tay tự đánh vào người mình, Nghĩa Kiệt thấy vậy liền cản cậu làm tổn hại bản thân.
- Tôi không bảo vệ được em ấy.
Nghĩa Kiệt vội trấn an:
- Không phải lỗi của cậu.
Nghĩa Kiệt ôm chầm lấy cậu động viên, trong lòng cậu ta cũng rất sốc. Nhóm hai người biết tin thì chạy vội đến bệnh viện, họ chỉ biết nhìn nhau mà lắc đầu.
...
Đám tang của Hồng Nhan được tổ chức ngày hôm sau, một không khí buồn bã không thể diễn tả bằng lời. Bách Phúc trực ngày trực đêm với gia đình cô nhưng không ăn uống gì. Bố của Hồng Nhan thấy cậu như vậy liền cầm chén cơm đi tới mà khuyên bảo:
- Bác biết con rất buồn, bác cũng buồn nhưng mà con phải ăn uống một chút, Hồng Nhan mà biết sẽ buồn. Ăn một chút cho khoẻ người con.
Bách Phúc cầm chén cơm lên, miễn cưỡng múc một muỗng cơm đưa vào miệng, cậu bắt đầu khóc lớn, bố của Hồng Nhan ôm chầm an ủi cậu.
- Không sao.
Nghĩa Kiệt đứng trực ở bên ngoài, người cậu ta bần thần trước cái chết của Hồng Nhan. Thái Luân thấy vậy, nhẹ nhàng đi tới mà thở dài nói:
- Nhìn Bách Phúc như vậy cũng tội cho cậu ấy.
Nghĩa Kiệt cúi mặt xuống, kiếm nén nước mắt rồi ngẩng đầu lên đáp:
- Âm dương cách biệt không diễn tả bằng lời.
Thái Luân lấy tay vuốt ve tấm lưng của cậu ta mà nói:
- Mày cũng nên ăn uống gì chút đi, để vậy sẽ bệnh đấy.
Nghĩa Kiệt đáp:
- Ừ.
...
Tại Hoa Quân Bang, Huy Quân cười rất hả hê, Bảo Ngân nhìn qua mà vội vàng lên tiếng:
- Tàn độc thật.
Huy Quân lạnh lùng nhìn qua mà bảo:
- Anh trai em mà. Tiếc là lại không lấy được máu cô ta.
Bảo Ngân nói:
- Đừng có tưởng Bách Phúc sẽ để yên. Cậu ta mà tìm được anh, anh sẽ chết.
Huy Quân đáp lại:
- Cậu ta thì làm gì được anh, dù anh để lại hình vẽ thì cậu ta cũng không thấy được mặt anh. Thông tin mà em đưa cho anh, đọc phát hiện ra bố mẹ của cậu ta không còn.
Bảo Ngân nói:
- Anh thật khinh người quá rồi. Dù cậu ta không còn bố mẹ, nhưng cậu ta có những người bạn rất tài, với cả Hoa Quân Bang chúng ta đang bị cảnh sát nhắm vào, chỉ là vấn đề về thời gian có sớm hay muộn thôi. Vì vậy nên cẩn thận vào, em đang học ở học viện quân sự đấy.
Huy Quân nghe xong, nhíu mày một cái mà bảo:
- Sao ngày hôm nay lại nhắc nhở anh như thế?
Bảo Ngân cười nhếch mép mà đáp lại:
- Nhắc cho anh nhớ.
Huy Quân nhún vai rồi một lát sau sực nhớ ra một chuyện nên hỏi:
- Còn về tiếp cận Lam Thịnh của em thế nào rồi? Cần anh giúp không?
Bảo Ngân phũ phàng nói:
- Tốt, nhưng không cần anh giúp.
Huy Quân nhăn mặt hỏi:
- Vì sao?
Bảo Ngân trả lời:
- Không thích. Đừng có phá kế hoạch của em, mục đích của em làm cậu ta chết dần chết mòn dưới tay em.
Huy Quân nhếch mép nói:
- Anh giúp em sẽ nhanh hơn đấy.
Cô bảo:
- Hừ...đợi em lấy lòng tin của cậu ta đã rồi muốn giúp gì thì giúp.
Dứt câu, cô đứng dậy phất áo mà lạnh lùng bước đi. Huy Quân hừ một tiếng mà bảo:
- Xin lỗi em gái, anh định làm một chuyện nữa rồi nhưng phải để cho cậu ta tận hưởng với gia đình một chút.