“Có chuyện gì?” Cô lại nói trổng, cách nói chuyện này của cô khiến hắn khó chịu, cô ngoan ngoãn dịu hiền như lúc trước không được hay sao?
“Cô không quyến rũ được tôi nên chuyển hướng công kích em trai tôi đấy à?”
Cô im lặng không đáp, để xem hắn nói gì tiếp theo.
“Hay do gia thế Trình Khiêm không đủ giàu để cô “đào mỏ” nên tìm thêm đối tượng để thỏa mãn hửm?”
[Chát] Cô dáng một cú đánh thật mạnh vào gương mặt điển trai của hắn, gương mặt hắn lệch qua một bên còn hiện lên chút hồng.
“Trong mắt anh tôi chỉ có thế thôi sao?”
“Không phải sao?”
“Lục Nam Thành anh nghĩ mình thanh cao sao? Nói đi nói xấu tôi mà khiến thể diện của anh thêm đẹp thì cứ làm. Sau này tất cả những gì anh làm với tôi hôm nay tôi sẽ cho anh nhận lại gấp trăm nghìn lần. Lúc ấy đừng có hối hận đấy.” Cô đanh thép nói, hắn đã chạm vào điểm giới hạn của cô quá nhiều lần này, cô không nhượng bộ hắn nữa.
“Tôi hối hận sao? Sẽ không bao giờ có ngày đó.” Hắn cười lạnh đáp lại cô. Hắn không tin rời khỏi cô hắn còn mừng không kịp.
“Tôi chống mắt lên chờ ngày cô khiến tôi hối hận.” Hắn khiêu khích cô, ánh mắt cô ảm đạm không nói không rằng cô quay người đi ra ngoài.
Lâm Chỉ Nhu do tức giận nên mới nói ra câu nói ấy, bây giờ cô thấy hối hận quá, biết làm sao để làm cho Lục Nam Thành hối hận bây giờ, đúng là giận quá mất khôn. Vỗ nhẹ vào hai má của mình cô lấy lại tinh thần tự dặn lòng không được xao nhãng, trực tiếp xuống nhà lớn tiếp khách.
Không ngờ cô lại gặp người quen ở đây, nhưng làm sao cô ta lại ở đây không lẽ là được mời đến? Chắc là vậy. Đang mãi mê suy nghĩ thì ả ta đến trước mặt cô mở lời chào hỏi.
“Chỉ Nhu, xin chào.”
Cô im lặng không đáp, thấy vậy ả ta liền ghé sát tai cô thì thầm: “Là Nam Thành gọi tôi đến đấy, bất ngờ không?”
“Không được mời mà đến? Cô tính đến ăn chực đấy à?” Chỉ Nhu vờ ngây thơ hỏi.
“Tôi đã nói là Nam Thành gọi tôi đến, cô điếc sao?” Bảo Minh tức giận siết chặt tay nói.
“Chủ gọi một cái là đến, quả nhiên là cún ngoan nghe lời.” Chỉ Nhu nhún vai đáp, giọng điệu mang mấy phần mỉa mai.
Bảo Minh tức giận cầm lấy ly nước định tạt vào người cô. Nhưng vừa nâng ly lên cao thì bị một cánh tay vươn đến giữ chặt.
“Cô đang định làm gì chị dâu của tôi vậy hả?” Lục Chinh lạnh lẽo mở giọng, âm thanh trầm thấp đáng sợ khiến đối phương phải dè chừng.
“Aa chị có làm gì đâu. Lục Chinh lâu rồi không gặp em khỏe không?” Ả ta nhanh chóng tay đổi sắc mặt và giọng điệu, Lục Chinh nhìn mà chỉ biết âm thầm tán thưởng, quả nhiên là ảnh hậu có khác, nét diễn không hề giả trân.
Cậu chán ghét buông tay ả ra, đi đến bên cạnh Chỉ Nhu quan sát cô đồng thời hờ hững đáp.
“Cô nhìn tôi thế này còn không biết hay sao? Hay cô muốn trù ẻo tôi?” Sau đó Lục Chinh quay sang nói với Chỉ Nhu: “Chị, chị xem cô ta tính trù em không khỏe đấy, chị ta thật độc ác.”
“Không phải…không phải đâu…Lục Chinh em đừng hiểu lầm chị…Chị không có ý đó…” Bảo Minh lên tiếng giải thích đồng thời còn có ý tiến gần cậu, cậu nhanh chóng kéo Chỉ Nhu lùi lại.
Ngay lúc này Nam Thành lại xuất hiện.
“Tiểu Minh có chuyện gì vậy?”
“Anh…không có gì đâu ạ? Em muốn hỏi thăm Lục Chinh một chút thôi, nhưng có vẻ em ấy không thích em thì phải.” Cô ả lên tiếng, âm thanh có chút uất ức, ả dựa đầu vào vai Nam Thành cọ nhẹ.
Lục Nam Thành xoa đầu ả ta sau đó nói với Lục Chinh: “Em nên tránh xa cô ta ra, cô ta không có ý tốt đâu.”
“Hừ, anh thì có lúc nào nhìn đến chị ấy đâu mà biết chị ấy tốt hay không? Thôi chị đi cùng em đừng đứng đây chướng mắt lắm.”
Cậu nắm lấy tay cô kéo cô rời đi, liền bị hắn cản lại.
“Lục Chinh sao em không nghe lời anh, loại đàn bà như cô ta không xứng để chúng ta quan tâm.”
“Em thấy kẻ không tốt chính là tiểu bảo bối của anh đấy. Còn chị dâu, tốt hay không có anh mới không xứng để nhận xét đấy.”
Và cứ thế Lục Chinh kéo Chỉ Nhu tách rời khỏi hai người đó. Lục Nam Thành bị em trai chọc tức rồi, còn cô nữa, đúng là một kẻ chuyên phá hoại, hết phá vỡ tình bạn, tình yêu của hắn, bây giờ lại muốn phá vỡ tình cảm anh em của hắn và em trai.
Cô giỏi, thật sự quá giỏi.
….
“Lục Chinh, em không nên vì chị mà nói thế với anh trai em.” Cô nhẹ nhàng lên tiếng, khiến Lục Chinh có chút khó hiểu.
“Tại sao ạ?”
“Đơn giản là vì trong đầu em trai em đã mặc định chị là kẻ thù của anh ấy, cho rằng chị là kẻ phá hoại tình yêu, tình bạn của anh ấy. Bây gờ chị không mong muốn anh ấy thêm hận chị vì buổi nói chuyện hôm nay đâu.”
“Chị sao chị lại nghĩ như vậy chứ rõ ràng là cô ta không tốt.”
“Lục Chinh à, con người đang yêu sẽ không nhận thức được rõ ràng cái tốt và cái xấu đâu. Hơn nữa hiềm khích của chị và Nam Thành đã quá lớn chúng đã trở thành một bức tường ngăn cách rồi. Chị không có cách nào vượt qua nó cả. Cho nên em hãy giúp chị nhé dù gì thì chị cũng đã quyết định buông tay, vẫn là nên có chút ấn tượng cuối cùng.”
“Chị là anh trai em đối xử với chị không tốt. Liệu em có thể thay anh trai em chăm sóc chị hay không?”
Lục Chinh nắm lấy tay cô, gương mặt trầm xuống hẳn, là do ngại ư?