Tiệm Bán Ánh Sao Trời

Chương 7: Không quyến rũ được tôi nên cô thay đổi mục tiêu hửm?




Trấn giữ những suy nghĩ rối bời kia hắn quay vào trong. Bảo Minh vì lo lắng nên định đi tìm hắn, chỉ là đi vệ sinh thôi mà có cần phải lâu như vậy không? Hay đã xảy ra chuyện gì rồi.

Thấy Lục Nam Thành đang thong thả tiến lại chỗ ngồi nỗi lo của ả cũng biến mất.

“Sao anh đi lâu thế có chuyện gì sao?"

“Không có gì. Ăn đi không là không ngon nữa đâu đấy.” Hắn dịu dàng nhìn cô gái đối diện với anh mắt cưng chiều, cố dấu đi nỗi phiền muộn hắn đang gặp phải. Bỗng Bảo Minh lên tiếng hỏi.

“Nghe nói anh Trình Khiêm và Chỉ Nhu dạo gần đây có qua lại với nhau sao ạ? Em còn nghe nói họ thân nhau lắm.”

Nghe Bảo Minh nhắc đến Trình Khiêm và Lâm Chỉ Nhu hành động của hắn có chút dừng lại, gương mặt hắn thoáng chốc thay đổi, vẻ dịu dàng biến đi đâu mất.

“Em gọi tên đó là gì? Anh Trình Khiêm?”

“Aa không phải, chắc phải trước kia ba chúng ta rất thân nhau hay sao? Em cũng hay gọi cậu ấy như thế nên bây giờ vẫn còn có chút quen miệng.” Cô ả vui vẻ, vì biểu hiện này của hắn chính là ghen, điều đó cũng có nghĩa là cô ta còn tồn tại trong trái tim hắn, vậy thì chứ Lục phu nhân kia cũng sẽ nhanh chóng về tay ả.

“Tốt nhất là đừng để ý chuyện của bọn họ. Nếu bọn họ thật sự đến với nhau thì… như thế việc ly hôn giữa anh và cô ta sẽ nhanh hơn.”

Nếu thế thật thì sao…Vậy mà hắn trông chốc lát lại muốn đem Chỉ Nhu giấu đi mất.

Mà hắn tiếc gì cái loại con gái thích phá hoại các mối quan hệ của hắn như cô chứ. Trước kia vì cô mà hắn và Trình Khiêm xảy ra xích mích cho nên mới từ bạn trở thành thù như hôm nay. Vì cô mà hắn không được đến bên cô gái mà mình yêu. Vì cô mà hắn chẳng lấy được cái gì mà hắn muốn cả ngược lại còn mất đi rất nhiều thứ. Cho nên hắn vẫn là không nên lưu luyến.



- --Tại biệt thự chính nhà họ Lục---

Cô vừa trở về nhà đã thấy bóng dáng một chàng thiếu niên xinh đẹp đang đi xuống. Cậu lướt nhìn cô gương mặt thoáng chốc hiện tên tia vui vẻ, cậu chạy lại ôm lấy cô.

“Chị, Chị dâu chị về rồi a, chị đúng là… càng ngày càng xinh đẹp nha.”

Nghe vậy cô búng nhẹ trên trán chàng thiếu niên kia một cái, cười nói: “Con người càng ngày càng già, càng xấu đi theo thời gian, em nói chị như vậy thì quả thật là nịnh nọt quá đà rồi ha.”

Em không nói quá, là thật lòng đấy] Cậu nhóc nũng nịu: “Anh không về cùng chị sao ạ?”

“Hửm anh ấy còn bận việc ở công ty không về cùng chị được.”

“Vậy chị có thể đi chơi cùng em không? Em mới về nước muốn tìm một chút thú vui ở đâu đó.”

“Nhưng…”

“Không sao em sẽ cân nhắc thời gian, đi mà đi chơi cùng em đi… sẽ không về trễ đâu ạ.” Cậu nhóc liên tục đòi Lâm Chỉ Nhu đi chơi cùng nên cô đành chấp nhận đi theo, được cô chấp nhận cậu liền vui vẻ như chú cún nhỏ, kéo cô đi thật nhanh.

“Thằng nhóc này thật là, 20 tuổi đầu rồi còn như con nít lên năm.”

Cậu đỏ mặt vì câu nói đó nên đã cáu kỉnh trả lời lại. “Chị mới là con nít lên năm nhá. Chị là đồ ngốc.”

Cậu nhóc này là em trai của Lục Nam Thành, tính cách cậu khác hoàn toàn so với tính anh trai cậu. Cậu hòa đồng vui vẻ và đặc biệt là rất yêu quý chị dâu của mình. Có lẽ cô không biết ngoài sự yêu quý mà cậu dành cho cô ra, cậu còn dành cho cô một tình cảm đặc biệt khác.

- --Khu vui chơi---

“Chị hay là chúng ta chơi tàu lượn siêu tốc đi.” Cậu vui vẻ chỉ về phía đoàn tàu đang chạy nói.

“Nhóc con em đi mà chơi một mình đi, chị không thích.”

“Không thích hay là chị sợ.”

“Chị mà thèm sợ hả, cho nhóc nói lại đấy.”



“Thế không sợ thì đi với em.” Nói rồi Lục Chinh không cho Lâm Chỉ Nhu trả lời mà một mạch kéo cô đi chơi tàu lượn siêu tốc.

Cô ngồi đó với vẻ mặt tái mét, khi đoàn tàu xuất phát ai cũng háo hức riêng cô sợ không dám mở lời. Kết thúc trò chơi bọn họ phải tìm một chỗ nghỉ ngơi bởi vì...

“Vậy mà chị nói chị không sợ ha.”

“Nhóc con im đi, hừ có dám đi chơi nhà ma với chị không hửm.”

Lần này cô quyết định phục thù, biết Lục Chinh vốn nhát gan nên cô rủ cậu đi chơi nhà ma.

“Em… đi thì đi…”

Cô cười gian xảo, lần này để xem cậu mất mặt thế nào.

“Á chị ơi cứu em, cánh tay kia đáng sợ quá.”

“…”

“Á chị ơi thôi không chơi nữa, em sợ ở đây tối quá huhu…”

“…”

“Chị ơi có ma đuổi theo em, cứu với…”

“…”

“Chị ơi con ma…biết…đi…”

Cô bật cười thành tiếng khi nhìn bộ dạng thê thảm của Lục Chinh, nhớ lại cái lúc vào nhà ma đến bây giờ cô không khỏi nhịn cười bởi những biểu cảm đáng yêu của cậu.

“Em có sợ đâu nhỉ?”

“Ai nói với chị là em sợ.”

“Thôi về nhà được rồi, em cũng cần phải về chuẩn bị mà.” Cô tạm gác chuyện vui chơi qua một bên, nhắc nhở Lục Chinh phải trở về, trên mặt cậu có thoáng qua chút buồn bã, nhưng cũng gật đầu đồng ý.

Cô cùng cậu về nhà cũng vừa đúng lúc bữa tiệc chuẩn bị bắt đầu, vừa vào nhà đã bắt gặp Lục Nam Thành đang đứng nói chuyện cùng ông nội hắn.

“Con chào ông ạ.” Cô lễ phép chào hỏi. Lục Chinh cũng lễ phép chào theo.

“Hai con đi đâu cả hôm nay thế.”

“Dạ tại lâu lắm rồi con mới về nước nên muốn đi chơi cho khuây khỏa, sáng nay gặp chị dâu về nhà sớm nên con muốn cùng chị ấy đi chơi ạ.”

“Thôi vào trong thay áo quần rồi ra tiếp khách, có lẽ mọi người cũng chuẩn bị tới rồi đấy.”

“Dạ, chị cùng mọi người ở đây nói chuyện nhé.” Lục Chinh vui vẻ đi vào trong thay đồ, cô cũng lui xuống cùng mọi người chuẩn bị.

Một lát sau hắn gọi cô lên phòng riêng để nói chuyện. Hắn là lần đầu tiên mở miệng yêu cầu cùng cô nói chuyện điều này khiến cô có chút tò mò.

Hít một hơi thật sâu để lấy lại sự bình tĩnh cô bước vào trong, căn phòng tĩnh mịch u ám và yên lặng thật sự khiến cô có chút sợ hãi.

“Có chuyện gì?” Cô lại nói trổng, cách nói chuyện này của cô khiến hắn khó chịu, cô ngoan ngoãn dịu hiền như lúc trước không được hay sao?

“Cô không quyến rũ được tôi nên chuyển hướng công kích em trai tôi đấy à?”