Tịch Yên Thời Nhiên

Chương 5: Dang tay giúp đỡ




Dịch Thiều Quang nhìn cô gái muốn chết nhưng lại không dám kia, liền nở nụ cười khẽ: "Lục phu nhân đứng đây làm gì?"
Phí Khả La thấp thỏm quay đầu lại, giọng nói mang theo vẻ tuyệt vọng: "Không phải Cẩm Thành đã tìm được người anh ấy yêu rồi sao? Vậy thì sự tồn tại của tôi có ý nghĩa gì cơ chứ? Thà tôi chết quách đi cho rồi!"
Dịch Thiều Quang nở nụ cười vô lại, chậm rãi không tiếng động áp sát Phí Khả La.
Dường như cô không phát hiện ra sự thay đổi ấy, đột ngột run rẩy: "Không được, nếu như tôi chết, nhà họ Phí cũng sẽ không tha cho mẹ tôi! Phải làm sao bây giờ?"
Gương mặt cô tái mét không còn chút huyết sắc.
Dịch Thiều Quang nhân cơ hội Phí Khả La không chú ý, liền chạy nhanh tới bên cạnh cô.
Hắn dang tay ôm Phí Khả La vào lòng, thanh âm ôn hòa: "Lục Cẩm Thành không yêu thương cô thì về với tôi được không? Ở trong sự bảo vệ của tôi, cả Kinh Thành này không ai dám động đến cô!"


Đầu hắn dần dần cúi xuống thật thấp, định sẽ hôn lên đôi môi nửa hé nửa mở của Phí Khả La.
Cô né tránh nụ hôn của hắn, cắn môi: "Anh... Sao anh lại giúp tôi? Trên thương trường anh là đối thủ một mất một còn của Lục Cẩm Thành..."
"Suỵt!"
Hắn giơ tay chặn môi Phí Khả La, nhìn thằng cô phân tích: "Kẻ thù của tôi là hắn chứ không phải cô! Nếu vì thù oán mà trút lên đầu người vô tội, tôi chẳng đáng mặt đàn ông!"
Dịch Thiều Quang vừa nói vừa đưa cô rời khỏi tầng thượng này. Nơi đây vừa lạnh lẽo vừa u ám khiến hắn cảm thấy ngột ngạt vô cùng.
"Tôi... Tôi nghĩ..." Giọng nói của Phí Khả La nhỏ đến đáng thương.
"Muốn thế nào?" Dịch Thiều Quang ôm cô từ tầng thượng xuống đến tầng hầm để xe, gương mặt hoàn mỹ không chút thay đổi biểu cảm.
Phí Khả La ngồi trên đùi hắn, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "Tôi... Cho tôi xuống..."


Dịch Thiều Quang nhìn cô cười: "Cô vừa trải qua cú sốc, không cần chống đối tôi làm gì! Dù sao người vừa cứu cô là tôi, từ giờ cô chính là người phụ nữ của tôi!"
Tay hắn vỗ nhẹ lên đầu Phí Khả La khiến cô không ngừng run rẩy.
Cô ngước mặt nhìn hắn, giọng nói yếu ớt: "Đừng... Đừng như thế mà!"
"Lại xấu hổ rồi?" Dịch Thiều Quang tươi cười nhìn cô: "Không thích được tôi ôm như vậy?"
Phí Khả La lập tức lắc đầu như trống bỏi. Nhưng sau đó cô cảm thấy có gì đó không ổn, chuyển sang gật đầu liên tục.
Dịch Thiều Quang giữ lấy thân thể Phí Khả La, cười khẽ lên tiếng: "Có biết được ngồi trong lòng tôi là ước mơ của tất cả phụ nữ ở Kinh Thành này không?"
Từ khi thích Lục Cẩm Thành cho đến nay, cô chưa từng tiếp xúc gần gũi với người đàn ông nào như vậy. Phí Khả La ngồi im như khúc gỗ, chẳng dám lên tiếng ho he, chỉ sợ chọc giận người đàn ông phía sau.


Dịch Thiều Quang thấy cô ngồi ngoan như vậy, không nhịn được cười khẽ. Ánh mắt nhu hòa của hắn nhìn về phía Phỉ Khả Lan, yêu thương xoa nhẹ đầu cô.
Vệ sĩ đánh tay lái đi vào hoa viên nhà họ Dịch - nơi được mệnh danh là biệt thự tư nhân đắt đỏ bậc nhất Kinh Thành.
Sắc mặt Phí Khả La tái mét, nhìn về phía Dịch Thiều Quang thấp giọng cầu xin: "Cho tôi trở về nhà họ Lục đi, được không? Chồng tôi sẽ lo lắng lắm!"
"Chồng cô?" Gương mặt Dịch Thiều Quang thoáng vẻ sắc lạnh, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô: "Hắn ta không xứng làm chồng cô! Đến bao giờ cô mới hết ngu ngốc như vậy?"
Hắn thiếu kiên nhẫn mở cửa xe đi thẳng vào trong nhà.
Phí Khả La đứng chôn chân một chỗ túm chặt váy. Một lúc sau, cô lấy hết can đảm đi vào nhà họ Dịch theo Dịch Thiều Quang.
Hắn ngồi sẵn ở phòng khách, gương mặt hoàn mỹ lờ mờ sau làn khói. Đôi chân thon dài của hắn tùy ý gác lên ghế, cười như không cười nhìn cô.
"Suy nghĩ kỹ rồi sao?"
Cô cẩn thận nâng ánh mắt nhìn hắn: "Tôi muốn trở về nhà họ Lục. Tôi tin rằng tình yêu của tôi sẽ khiến Lục Cẩm Thành thay đổi. Dù sao thì..."
"Choang!"
Một cái gạt tàn thuốc lá bay thẳng về phía Phí Khả La.
Lọ hoa lụa thời cổ châu Âu vỡ tan tành.
Cô sợ đến mức co rúm người, đứng như chôn chân tại phòng khách.
"Ngoan nào...!" Dịch Thiều Quang chớp chớp mắt bế cô ngồi trên đùi hắn: "Đừng tìm cách chọc giận tôi! Đã hai mươi sáu năm tôi chào đời, cô là người đầu tiên có lá gan này! Đừng để một ngày chính tôi phải đem cô ăn nuốt sạch sẽ."
Phí Khả La cố thu người lại, trong ánh mắt có sự cầu khẩn.
Dịch Thiều Quang yêu thương vuốt nhẹ tóc cô, lạnh nhạt nhìn về phía người giúp việc: "Đi chuẩn bị phòng cho cô ấy! Sắp xếp bên cạnh phòng tôi!"
Phí Khả La sợ sệt không ngừng lắc đầu từ chối. Nơi này giàu có hơn dinh thự Lục thị, nhưng không phải nơi cô muốn gắn bó lâu dài!
Dịch Thiều Quang như hiểu được nỗi sợ của cô, ánh mắt tràn ngập sự chiếm hữu: "Có tôi ở đây, không ai có thể làm hại cô! Cô là người phụ nữ được tôi công nhận, chắc chắn sau này cô đi đâu đều có người của tôi bảo vệ!"