Tịch Yên Thời Nhiên

Chương 4: Người đàn bà tâm cơ




Khi biết tin Phí Khả La vẫn được ở lại biệt thự Lục thị, gương mặt xinh xắn của Khả Ninh chợt biến đổi, sự độc ác hằn lên trong ánh mắt cô ta.
Sáng nay công ty có cuộc họp cổ đông, nên Lục Cẩm Thành rời đi từ sớm.
Ngay khi hắn rời đi, Khả Ninh dẫn đầu nhóm người giúp việc đi tới phòng ngủ của Phí Khả La.
"Ào!"
Cô bị làn nước lạnh như băng dội thẳng vào mặt, chau mày từ từ mở mắt.
Khả Ninh nhìn căn phòng ẩm mốc bẩn thỉu, không nhịn được cười khẽ: "Phí tiểu thư, lần đầu gặp!"
Phí Khả La biết người phụ nữ trước mặt chính là tình nhân của chồng cô, không nhịn được đau đớn. Dựa vào đâu kẻ thứ ba như cô ta lại quang minh chính đại gây khó dễ cho cô như vậy?
Phí Khả La lùi về phía sau, thanh âm yếu đuối: "Cô đến đây làm gì?"
Khả Ninh không nói lời nào ra hiệu đám người giúp việc lôi Phí Khả La rời khỏi giường.


"Buông! Buông ra!" Phí Khả La rùng mình: "Cô định làm gì?"
Đến giữa bể bơi nhà họ Lục, chính tay Khả Ninh đẩy cô xuống dưới hồ.
"Tùm!"
Phí Khả La sợ đến mức tái mét mặt, không ngừng vùng vẫy: "Cứu... Cứu tôi..."
Thanh âm của cô ngày một yếu dần, bàn tay giơ lên trên mặt nước gần như mất hết sức lực.
Khả Ninh cười vui vẻ với người giúp việc, ra hiệu vệ sĩ nhảy xuống cứu Phí Khả La.
Phí Khả La thoi thóp như mất nửa cái mạng, giọng nói yếu ớt: "Tha... Tha cho... tôi..."
Khả Ninh hài lòng mỉm cười, tiến tới ngồi bên cạnh cô: "Tôi có làm gì cô đâu? Tôi còn đang định hỏi cô cách để câu dẫn đàn ông đấy! Chẳng phải đây là điều cô thành thạo nhất sao? Hả?"
Thanh âm của cô ta đột ngột nâng lên cao vút, lần thứ hai đẩy thẳng Phí Khả La xuống bể bơi.
Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì mà cuộc sống của cô luôn phải chịu khổ đau như vậy? Phí Khả La sờ tay lên mặt, không biết là nước mắt hay nước ở hồ bơi thấm đẫm mặt cô. Lần này, Phí Khả La tuyệt vọng buông mình theo làn nước, cả cơ thể từ từ chìm sâu xuống đáy bể.


Khả Ninh không thấy cô vùng vẫy như lần trước, gương mặt hiện vẻ mất vui: "Cô ta đâu rồi?"
Nhưng không có ai đáp lại lời Khả Ninh.
Người giúp việc lo lắng đứng bên cạnh: "Khả tiểu thư, dù sao cô ta vẫn ở vị trí Lục phu nhân của Lục gia, lại được lão phu nhân yêu quý! Nếu xảy ra chuyện gì..."
Sắc mặt Khả Ninh tái mét. Trước nay cô ta được Lục Cẩm Thành yêu thương vì dáng vẻ dịu dàng động lòng người. Nếu hắn biết cô ta gây ra cái chết cho Phí Khả La, chuyện gì sẽ xảy ra đây?
"Mau, mau cho người cứu cô ta lên!"
Phí Khả La lần thứ hai được cứu lên, sắc mặt không còn chút huyết sắc. Lồng ngực cô phập phồng rất nhẹ, dường như lúc nào cũng có thể biến mất.
"Lục tiên sinh trở lại!"
Một người giúp việc to giọng nhắc nhở về phía Khả Ninh.
Cô ta nhìn Phí Khả La yếu đuối một bên, sau đó không suy nghĩ nhiều mà nhảy thẳng xuống bể bơi.


"Tùm!"
Người giúp việc giật mình kêu to: "Không xong rồi! Khả tiểu thư bị ngã xuống bể bơi."
Lục Cẩm Thành vừa bước chân vào trong nhà, nghe vậy thì hoảng hốt nâng cao bước chân. Hắn vứt tập tài liệu trên tay cho người giúp việc, nhảy thẳng xuống bể bơi cứu Khả Ninh.
Phí Khả La dùng hết sức lực cuối cùng nâng cao đầu, thấy bóng dáng quen thuộc lướt qua trước mắt cô.
Lục Cẩm Thành bế Khả Ninh theo kiểu công chúa lên bờ, gương mặt anh tuấn hiện vẻ phẫn nộ: "Có chuyện gì xảy ra? Sao cô ấy lại bị ngã?"
Đám người giúp việc cúi rụp đầu không dám lên tiếng.
"Cẩm Thành..." Khả Ninh yếu ớt nằm trong lồng ngực hắn, nước mắt muốn ứa ra: "Đừng trách mọi người nữa! Là do em... lẽ ra em không nên ở đây!"
Nói rồi ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm về phía Phí Khả La.
Lục Cẩm Thành nhìn theo tầm mắt cô ta, lúc này mới phát hiện "vợ của hắn" cũng ở đây!
Lục Cẩm Thành hiểu ra mọi chuyện, lập tức ra lệnh về phía người giúp việc: "Bỏ đói cô ta ba ngày!"
Phí Khả La mệt mỏi đến độ chẳng muốn lên tiếng thanh minh. Khóe mắt cô đỏ ửng, môi khẽ mấp máy rất nhẹ.
Con ngươi đen láy của hắn trừng Phí Khả La, sau đó lạnh nhạt ôm Khả Ninh rời đi.
Cô ta nâng ánh mắt thách thức về phía cô, gương mặt tiểu bạch thỏ ôn nhu cười nhẹ, trái ngược với sự độc ác đến lạnh lòng người như ban nãy.
Phí Khả La không ngừng run rẩy, lúc thì cô cảm thấy lạnh như ở trong hầm băng, khi thì nóng như lửa đốt.
Cô cố xua tan cảm giác khó chịu kia, lơ mơ đứng trên tầng cao nhất của công ty Phí thị.
Phí Khả La đứng trên tầng ba mươi, nâng ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống phía dưới. Cuộc sống của cô bây giờ đã chẳng còn gì để cô lưu luyến, chồng nɠɵạı ŧìиɦ, gia đình ghét bỏ, công việc không thuận lợi. Vậy cô còn sống làm gì khi chẳng cảm nhận được niềm vui? Có lẽ lúc này chết sẽ giải quyết được tất cả, cô sẽ bớt đau đớn.
Phí Khả La chậm rãi bước thêm một bước, khoảng cách giữa cô và tử thân ngày càng gần nhau.
Cô nhắm chặt mắt, sẵn sàng đón nhận cái chết.