Cô sa sầm khuôn mặt, cả người cứng nhắt nhìn người đàn ông trước mặt. Không biết thời gian đã qua bao lâu, cô với hắn cứ như vậy mà nhìn nhau!.
Cho đến khi…
" Vân Khê! ". - Dương Ánh Hàm lay vai gọi tên cô. Cô thoáng thầm quan sát người đàn ông kia, dáng người anh ta cao lớn, Âu phục chỉnh tề, thế nhưng anh ta cực kì đẹp trai nha, khác xa với đám đàn ông mặt trắng nõn như sữa, ngược lại anh ta mang vẻ đẹp lạnh lùng, cương nghị đầy nghiêm túc. Cô quay sang Vân Khê, thấy cả người cô đều cứng ngắt, cô và người đàn ông kia mắt đối mắt với nhau mà không để ý mọi thứ xung quanh gì hết!.
Chẳng lẽ…
Hai người này có mờ ám nào đó đi!?.
Nghe thấy Dương Ánh Hàm gọi tên cô, Vân Khê liền giật mình, thu hồi ánh mắt mê man lại, giống như từ trong mộng tỉnh lại, cô sững sờ nhìn Tịch Nam Dạ mới nhận ra, rốt cuộc vừa rồi cô bị làm sao vậy?.
Do tâm tình quá khẩn trương, còn không muốn đối mặt với hắn Vân Khê liền buông tạp dề ra nhanh chóng chạy ra đến cửa, đẩy cửa ra chạy đi dưới ánh mắt kinh ngạc của các vị khách ngồi trong quán.
Tịch Nam Dạ thấy cô bỏ đi, hắn cũng chạy theo cô.
Vân Khê không biết tại sao mình lại bỏ đi nữa, từ lúc nào cô đã nhát gan như vậy?.
Dừng tại một chỗ, Vân Khê thở hộc hộc thế nhưng mũi bị nghẹn lại, chỉ có thể thở bằng miệng. Cô xoay người lại, đôi mắt bất giác mở lớn, cả người thất kinh, hắn thế mà đứng sau cô từ lúc nào rồi!?.
Một cơn gió bay tới làm thổi bay mái tóc của hai người, hai người vẫn đứng im ở đó, một người thì thất kinh, một người vẫn bình thản, không ai nói với nhau một câu nào.
Bầu không khí trong chiếc xe Ferrari cực kì im lặng đến nỗi ngột ngạt. Vân Khê ngồi ở ghế lái phụ lặng lẽ nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh vật trên đường, nói là ngắm cảnh thế nhưng cô không có tâm trạng để ngắm cảnh vật xung quanh. Tâm trí cô đang rối bời, cô không biết mình bị sao nữa, lúc đó cô đang thất thần không chú ý để Tịch Nam Dạ kéo cô vào xe của hắn, lúc mới tỉnh táo lại cô phát hiện xe đã đi một quãng đường rất xa rồi.
Cô không biết hắn sẽ đưa cô đi đâu, nhưng cô không dám hỏi, người đàn ông này từ ngày hắn xích cô trong bệnh viện tâm thần, đưa cô vào ngục giam tối tăm, bắt cô nhìn các xác chết đến nỗi cô thấy khiếp sợ thì cô đã sợ người đàn ông này rồi, vừa yêu vừa hận vừa rất sợ hận. Chỉ cần hắn xuất hiện, con người cô trở nên run rẩy, bộ não trống rỗng, chỉ muốn chạy đi thật xa hắn một chút.
" Đang nghĩ gì vậy? “. - Trong bầu không khí im lặng, Tịch Nam Dạ đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm ấm đầy từ tính đầy mê hoặc.
Đã bao lâu cô không nghe thấy giọng nói của hắn rồi?.
Nói thật, những lần ân ái, miệng hắn luôn ghé sát tai cô, cất giọng trầm tính đầy dụ hoặc, cô nghe không chịu nổi mà đỏ mặt, trái tim càng xao động, giọng của hắn thật khiến người ta muốn mang thai mà!.
Vân Khê khẽ liếc về phía hắn, một tay hắn đánh tay lái, một tay cầm vô lăng, biểu tình nhàn nhạt nhìn về phía trước mà chuyên tâm lái xe.
Không thấy cô đáp lại, lông mày hắn nhíu lại, " Hửm? " một tiếng, biểu tình hết sức tự nhiên nghiêng mặt nhìn cô.
" Tôi đang nghĩ…” - Bị hắn nhìn đến nỗi nóng cả người, cô nắm chặt bàn tay đang chảy mồ hôi lại, cắt chặt răng nói: " Không nghĩ trùng hợp gặp Tịch tiên sinh ở đây đó! ".
Hắn nghe vậy thì mông mỏng không khỏi câu lên, hắn nghe ra được ý tứ trong lời nói của cô. Ấy thế mà, hắn không muốn so đo với cô nhóc này một chút nào hết.
" Đang bị bệnh? ".
" A? " - Cô làm ra vẻ khó tin, dùng giọng điệu đầy cợt nhả: " Làm sao Tịch tiên sinh biết tôi có bệnh? ".
" Hừ! Nghe cái giọng khàn này của cô là biết rồi! ".
Cô có ngốc không chứ! Quen cô 6 năm rồi làm sao hắn không biết, chỉ cần gần đến mùa đông cô chắc chắn sẽ bị bệnh.