Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tịch Nam Dạ nhanh chóng trở về thành phố X để tiếp tục công việc của hắn. Trạch Thi Nhã bước vào phòng làm việc của hắn, trên tay cô ta là tập giấy tờ: " Chủ tịch, bên thành phố A đã hoàn thành xong dự án..."
" Được, ngày mai tôi sẽ đi thành phố A một chuyến ".
Sáng hôm sau, Vân Khê ngủ dậy với tình trạng đau họng, khó thở,... Haizzz, đúng thật là xui xẻo mà!
" Mẹ, trong nhà còn thuốc không mẹ? ". - Cô xuống dưới nhà, vừa đi tìm thuốc vừa hỏi Giang Tuyết.
Giang Tuyết đang làm bữa sáng, nghe thấy tiếng của cô bà liền lên phòng tìm kiếm thuốc cho Vân Khê. Một phút sau, bà quay trở lại nói: " Nhà mình chắc là hết thuốc rồi ".
" Không sao đâu mẹ...tí con đi làm thì qua tiệm thuốc mua vậy! ".
Cô che miệng, cảm thấy họng đau rát, khó chịu, không nhịn nổi " e hèm " vài cái.
Giang Tuyết đưa cô chút nước ấm, trước khi cô đi ra khỏi nhà, bà không quên dặn dò cô vài câu. Trên đường đi, Vân Khê tiện đường đi vào tiệm thuốc bởi vì tiệm thuốc cách quán trà sữa của cô không quá xa thế nên không mất quá nhiều thời gian.
Trên con đường gần quán trà sữa ngay gần đó một chiếc Ferrari đỗ ngay ở đấy, mà có lẽ nó không phải là trùng hợp ngẫu nhiên. Trong xe, người đàn ông ngồi ở ghế sau, thông qua cặp kính đen hắn vừa nhìn thấy một bóng lưng nhỏ nhắn quen thuộc vụt qua người hắn.
" Tiên sinh, muốn vào trong kia phải đi bộ, tiên sinh muốn xác định? ". - Giọng tài xế vang lên, giọng mang theo phần dò hỏi nhưng có chút dè chừng.
Tịch Nam Dạ hơi nhíu mày, hắn khẽ liếc nhìn về con đường phía trước, con đường phía trước đúng là nhỏ hẹp hoàn toàn không thích hợp cho ô tô đi vào. Vì thế, hắn quyết định xuống xe, bàn tay điều chỉnh lại bộ áo vest rồi sải chân đi vào con ngõ hẻm.
Hắn nhìn khắp xung quanh, con đường này có rất nhiều người đi bộ qua lại, đa phần là học sinh Cao Trung. Thậm chí, trên đường đi hắn nghe không ít chuyện của các cô cậu học trò này.
Nhưng hầu hết những thứ hắn nghe được đều là câu chuyện " mê gái " phát ra từ miệng bọn họ. Hắn thoáng choáng ngợp, học sinh nam bây giờ đều mê gái vậy ư!?.
Hắn tự hỏi, hắn đi bộ vào chỗ này để làm quái gì chứ!?
Nếu không phải thấy cô đi vào chỗ này, hắn tuyệt đối không đi vào đây rồi!
Chỉ là...
Đập vào mắt hắn là quán trà sữa trên bảng ghi chữ " Toco Toco ". Nhưng đây không phải điều hấp dẫn sự chú ý của hắn mà cô gái đứng ở quầy bán hàng. Đúng, chính là cô gái khiến hắn ngày nhớ đêm mong - Vân Khê!.
Vẫn như mọi ngày, quán trà sữa vẫn đông như ngày nào. Vân Khê đứng trước quầy bán hàng, mặc dù cô đã uống thuốc nhưng không ngừng ho, nước mắt cứ vậy mà chảy xuống,...xem ra bị cúm thật rồi!.
Dương Ánh Hàm thấy cô mắt hơi đỏ, mũi cứ sụt sịt, nước mắt chảy xuống, lúc đầu cho rằng Vân Khê có chuyện gì nên khóc nhưng nhìn kỹ thì không phải. Cô quan tâm hỏi thăm sức khỏe Vân Khê:
" Chị bị bệnh à? Uống thuốc chưa? ".
" Rồi! ". - Vân Khê mệt mỏi gật đầu, trong lòng không khỏi than vãn, cứ lần bị cúm cô đều mệt vậy đấy, thật chỉ muốn làm gì đó để giảm bớt cái đau họng này thôi.
Cùng lúc này, một người đàn ông cao lớn không biết từ lúc nào đứng chắn trước mặt Vân Khê, cô cho rằng là khách nam muốn mua một cốc trà sữa nên cố nhịn cơn đau họng, theo quán tính dịu dàng hỏi:
Khuôn mặt cô liền cứng lại, sự dịu dàng trên đôi mắt không còn nữa, nụ cười trở nên cứng đờ.
Người đàn ông trước mặt cô ai khác ngoài Tịch Nam Dạ nữa!?.
Hắn thế nào mà ở đây?.