" Chả lẽ không có việc gì không thể đến đây? ". - Anh cười khẽ. Đúng vậy, khoảng thời gian hai tháng nay mối quan hệ giữa cô và Pear dần trở nên thân thiết hơn, hình như anh ta càng thích cô gái này một cách sâu đậm rồi.
Chính là vào hai tháng trước, anh ta đã biết mọi chuyện về cô. Chính vì vậy, anh ta không ngần ngại giúp cô đến đây, sống một cuộc sống bình yên tại thành phố này.
Ngoài ra, anh ta còn muốn theo đuổi cô nữa. Nhưng, có lẽ cô gái ấy không để ý đến tâm tư của anh ta, cô vẫn tiếp tục công việc của mình.
Cho đến 19 giờ tối, cô rũ bỏ tạp dề màu nâu trên người đi, tại vì bận bịu cả ngày nên cô không chú ý đến Pear vẫn ngồi một góc bên cửa kính sát đất, ánh mắt anh ta luôn lặng lẽ xem cô làm việc. Cho đến khi tầm mắt cô nhìn xung quanh, cô có chút chấn động.
Trời ạ! Đã cả một ngày dài anh ta ngồi đây mãi không thấy chán à, cô giơ tay đỡ chán, thầm khâm phục mức độ kiên nhẫn của anh ta đó!.
Cô gái đứng bên cạnh cùng làm việc với cô, cô ấy cũng chú ý đến người đàn ông ngồi bên cửa kính sát đất, dùng ánh mắt đánh giá anh ta, dáng vẻ đẹp trai của anh ta thú hút không ít phái nữ nha, cô ấy liếc sang Vân Khê, sau đó dịch người lại gần cô huých một cái:
" Bạn trai hả? ".
Bị đẩy một cái, cả người Vân Khê khẽ nghiêng về phía bên trái. Thế nhưng, cô không tức giận mà chỉ hơi nhăn mặt với cô ấy:
" Bạn trai gì chứ! Anh ấy là bạn của tôi ".
Ồ.
Vân Khê hoàn thành xong công việc của mình, còn lại sẽ do Dương Ánh Hàm quản quán trà sữa này. Cô đi đến lại gần Pear, không đành lòng nói:
" Sao anh phải ngồi đây đợi em chứ! ".
Anh ta nghe vậy, mỉm cười lắc đầu: " Không! Anh phải đợi em làm xong thì anh mới rủ đi ăn tối được chứ, với lại ngồi ở đây rất tốt, rất thư dãn đấy! ".
Ách...
Cô buồn cười nhìn Pear, aizzz.... người đàn ông này thật là...
Vào buổi tối, nhiệt độ của thành phố A càng giảm dần, ngược lại ngoài phố vẫn đông người qua lại. Cô đã ở thành phố A hai tháng, cũng đã hiểu về người dân của thành phố này, họ rất thích đi bộ trên phố vào buổi tối. Cho dù mua đông hay mùa hè, trên các tuyến đường vẫn đông người tụ tập qua lại. Thường thì vào thứ 7, chủ nhật, các khu phố trong nội thành sẽ cấm các xe cộ đi chỉ cho phép đi bộ vào các khu phố này. Thành phố A mang theo phong cách cổ kính, mở ra phố đi bộ cũng không có gì lạ, ngược lại, cô thấy khá thú vị, con người cô thích sự cổ kính của thành phố A, lại đặc biệt có hứng thú với những văn hoá, truyền thống lâu đời.
Tại nhà hàng BBQ, khói bay lên nghi ngút làm khuôn mặt trắng trẻo của Vân Khê không khỏi đỏ ửng. Cô nhìn chằm chằm vào đồ nướng trước mặt mình, vậy mà không đụng đũa tí nào hết.
Chẳng qua cô bất giác nhớ lại chuyện trước đây...
Khi đó cô và Tịch Nam Dạ ăn một đồ nướng của Tứ Xuyên, món ăn Tứ Xuyên thật sự rất cay. Cô ăn hung hăng bao nhiêu thì Tịch Nam Dạ dè chừng bấy nhiêu.
Cô hỏi hắn rằng sao không ăn. Hắn cười nhẹ, ậm ừ gắp một miếng cho vào miệng.
Sau này, cô mới biết hắn không ăn được đồ cay. Con người cô rất thích ăn đồ cay, thật sự rất thích cảm giác cay xè đến độ chảy cả nước mắt, vì vậy cô luôn chọn đồ ăn Tứ Xuyên là điểm hàng đầu. Lúc đó, cô cho rằng, hắn yêu cô nên mới ăn mấy món cay một chút mặc dù hắn biết bản thân không ăn được cay. Cô đã lầm rồi.
" Đang thẫn thờ gì đấy? ".
Đang mải chìm đắm trong hồi ức thì có một giọng nói vang lên, lúc này cô mới sực tỉnh, " À không có gì! ". Cô cười qua loa với Pear, sau đó để không cho anh ta phát hiện tâm tư của mình, cô cầm đôi đũa gắp một miếng thịt nướng cho vào miệng ăn.
Tuy anh ta chủ yếu lật đi lật lại thịt nướng nhưng cũng không quên quan sát cô. Anh không biết cô đang nghĩ gì thế nhưng theo phán đoán của anh, có lẽ cô đang nghĩ đến người đó. Nếu như nhắc đến, chỉ sợ cô gái này càng thêm đau khổ mà thôi, Vân Khê đã dùng hai tháng cố quên người đàn ông đó đi, càng không nên động chạm đến quá khứ của cô.
" Ngon không? ". - Anh dịu dàng gắp miếng đã chín cho vào bát của cô.
" Ngon lắm! Anh cũng nên ăn đi chứ ".