Cô vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ rồi thay quần áo mới đi xuống phòng khách. Nhìn thấy cô đã xuống, bà Quản gia quan tâm hỏi:
" Tiểu thư, cô dậy rồi! À...quên chưa giới thiệu cho cô, tôi là Quản gia của biệt thự này, Tiểu thư có thể gọi tôi là dì Lưu ".
" Ừm! dì Lưu".
" Cậu chủ bảo tôi không được gọi cô dậy sớm " - Bà mỉm cười hiền từ: " Cậu chủ rất quan tâm đến cô! ".
Vân Khê cười nhạt, chẳng phải thú tính anh ta quá lớn sao???.
" Tiểu thư, cô đói chưa? ". - Nói xong, bà lệnh cho người hầu đem đồ ăn sáng từ trong bếp mang ra cho cô.
Vân Khê cũng cảm thấy đói, cả đêm bị Tịch Nam Dạ làm cho cạn kiệt sức lực như vậy mà...
Đồ ăn được đặt lên ăn, cô vùi đầu ăn. Bỗng dưng, cô nhớ ra một thứ, khuôn mặt hơi mất tự nhiên nhờ vả dì Lưu:
" Có thể giúp tôi một chút được không? ".
" Tiểu thư có gì sai bảo? ".
Cô ngồi thẳng lưng, hai bàn tay đan chặt vào nhau, có chút do dự đáp:
" Có thể...có thể mua cho tôi tránh thai không? ".
"..."
Trong suốt 3 ngày này, Tịch Nam Dạ không hệ sử dụng biện pháp tránh thai. Cô lo sợ...lo sợ...
Cô nhẹ nhàng vuốt bụng của mình, đã từng có tiểu sinh linh ở đây. Không! Cô sẽ không để có con với hắn nữa! Nhất định không bao giờ!.
Dì Lưu bất ngờ, nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin nổi, sau đó bà như cũng hiểu ra. Tuy bà không biết mối quan hệ của Vân Khê và Cậu chủ là như thế nào, nhưng bà cũng nhìn ra được Cậu chủ có vẻ rất để ý đến Vân Khê, thậm chí để ý hơn đằng khác.
" Bà có thể giúp tôi không? ".
" Cậu chủ sẽ tức giận..." - Bà đã rất hiểu tính cách của Tịch Nam Dạ, với tính cách của hắn, với người phụ nữ hắn yêu thì làm sao cho uống loại thuốc đó đây?.
" Không! " - Cô lạnh nhạt phản bác: " Hắn sẽ rất vui khi tôi không mang thai con của hắn! ".
Nói xong, cô liền xoay người rời đi.
Ở trang viên của Tịch Nam Dạ rất rộng lớn. Vân Khê đi ra hậu hoa viên của biệt thự, cô ngó trái ngó phải để tìm lối thoát, nhưng nơi này bao trùm bởi các cây trồng làm sao mà ra khỏi đây?.
Cô đặt tay lên cằm xoa xoa, suy tư một hồi lâu.
Đến tối, một chiếc xe Ferrari đậu ở sân của biệt thự, cánh cửa xe mở ra, Tịch Nam Dạ bước xuống.
Hắn đi vào phòng khách, đôi mắt nhìn ngó xung quanh. Cùng lúc này dì Lưu đi đến, cung kính gọi một tiếng " Cậu chủ! ".
Hắn gật đầu, hỏi: " Vân Tiểu thư đâu? ".
" Cô ấy ở trên phòng ".
Nghe xong, hắn lập tức lên cầu thang về phòng của mình.
Cô ngồi trên giường, bàn tay nắm chặt điện thoại. Từ lúc bị mang về đây, hắn đã lấy điện thoại của cô cất giáu vào thư phòng của hắn. Khó khăn lắm cô mới lấy được.
Cô mở điện thoại, đang định gọi cho Kiều An Linh thì cửa phòng mở ra. Cô giật mình ngồi thẳng dậy, bàn tay nắm chặt điện thoại giấu ra sau lưng.
Cô cẩn thận quan sát người đàn ông đang đứng trước mặt cô, cô nhẹ nhàng đứng giậy, giọng điệu có vẻ dè chừng:
" Anh về rồi à? ".
Lông mày hắn hơi nhíu lại, nhưng hoàn toàn không để ý nhiều lắm. Hắn đi qua người cô, mở cửa tủ lấy quần áo mới rồi vào nhà vệ sinh.
Thấy hắn đã đi tắm, cô mới thở ra hơi. Cô nhẹ bước chân đi ra ngoài, đứng một góc tường, ngón tay nhanh chóng nhập số điện thoại.
" Alo? ".
Nghe được đầu giây bên kia đã bắt máy, cô nói:
" An Linh là tớ đây? ".
" Vân Khê? ".
" Cậu sao rồi, anh ta không làm gì cậu chứ? ".
" Tớ không sao! ". - Nhớ tới vụ hôm trước, cô lo lắng hỏi Kiều An Linh: " Hôm đó, không bị làm sao chứ? ".
" Không sao...chỉ là đánh ngất thôi! ". - Nhớ tới vụ hôm đó, cô ấy lại bực mình.
" Đánh ngất? ".
" Ừ chính là Cố Đông Quân đó! ".
" Anh ta không làm gì cậu? ".
" Không! ". - Tuy cô ấy bị anh ta đánh ngất nhưng lực đạo lên gáy cô ấy không quá mạnh. Cô ấy còn nhớ khi cô ấy tỉnh lại đã thấy mình nằm trong phòng khách sản của cô ấy rồi. Lúc đó, quản lí thấy Kiều An Linh nhắm tịt mắt trên giường, gọi mãi không thưa khiến quản lý không khỏi sốt sắng cho cô.
Kiều An Linh thấy quản lý lo lắng cho cô ấy như vậy, thầm cảm thán trong lòng. Cô ấy có nên cảm ơn là Cố Đông Quân quá nhân từ cho cô ấy không đây?.
Nhưng, có một điều khiến cô phải ghi thù với anh ta chính là anh ta dám tiếp tay cho Tịch Nam Dạ.
Vân Khê muốn nói tiếp thì một cánh tay rắn chắn giữ điện thoại cô lại, cô quay đầu nhìn lại, không biết Tịch Nam Dạ từ đâu đã xuất hiện ngay trước mặt cô.
" Anh...anh không phải đang tắm sao? ".- Cô nhìn hắn, bộ quần áo lúc nãy vẫn chỉn chu, hoàn toàn chưa thay bộ mới.
Hắn giựt điện thoại từ tay cô, đáy mắt xẹt qua tia lạnh lẽo, hắn nhếch miệng, " Tôi nên nói cô quá thông minh hay do tôi chưa đủ trông chừng cô? ".
Nghe hắn nói vậy, khoé miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười giễu cợt, đúng là hắn để điện thoại của cô ở chỗ rất khó tìm, cô nghĩ tằng đó chỉ là ăn may thôi.
Cô im lặng, nhấc chân đi về phòng thì tay hắn giữ tay cô lại, một tay nhấc cô lên vai.
Người phụ nữ này, biết cô lâu như vậy không ngờ cô lại thông minh như thế!?.
" Anh làm gì vậy!? ". - Cô hoảng sợ hét lên: " Mau buông tôi ra! ".
Những người làm ở dưới nghe thấy tiếng hét của cô không khỏi tò mò, họ muốn leo lên cầu thang hóng chuyện nhưng lại sợ ông chủ của bọn họ băm họ thành xác mất!.
" Rầm! ". - Cánh cửa mạnh bạo đóng vào. Mặc kệ la hét của cô, hắn lập tức ấn cô lên giường, không cho phép cô phản kháng, môi hắn đã dán lên môi cô.