Tịch Tâm Vi Mộc

Chương 6




11.

Ý tôi là giả vờ yêu nhau.

Dù sao Tịch Nghiệp cũng cảm thấy tôi không biết yêu là gì, vậy tôi sẽ cho anh biết yêu là gì.

Mạc Kiệt rất kháng cự, vừa phủi bụi trên quả táo, vừa ngập tràn ghét bỏ, “Ngay cả truyện H của chúng ta fans CP cũng đã viết, nếu chúng ta thật sự yêu nhau thì chả dám nhìn thẳng luôn.”

Nghe xong tôi cũng ngập tràn ghét bỏ.

Nhưng nghĩ tới dáng vẻ xem tôi là đứa trẻ của Tịch Nghiệp, tôi lại nghiến răng nghiến lợi.

“Tôi giúp cậu và Lâm Thanh Vũ đến với nhau.” Tôi hờ hững nói.

Sau khi nghe xong Mạc Kiệt cảm thấy rất hứng thú, lại cắn một miếng táo, sáp lại gần, “Thêm một chữ ký của thầy Tịch nữa.”

Thế là chúng tôi đạt thành đồng thuận, làm một đôi tình nhân giả.

Dĩ nhiên là phải có quá trình từ a đến á hẳn hoi.

Tôi không quấy rầy Tịch Nghiệp nữa, mà bắt đầu đến phim trường và về nhà một mình.

Mạc Kiệt rất thức thời.

Bắt đầu tiến hành theo đuổi tôi dồn dập.

Nếu không phải tôi biết chúng tôi là giả vờ, tôi cũng nghi ngờ phải chăng anh ta thật sự có ý tứ với tôi không.

“Mộc Mộc.” Mạc Kiệt đưa hoa quả đã cắt xong cho tôi ở ngay trước mặt Tịch Nghiệp, “Ăn hoa quả nhiều một chút, nhìn xem em gầy chưa kìa.”

Nói thật.

Có phần dầu mỡ rồi đó má.

Rõ ràng lúc Tịch Nghiệp làm mấy chuyện này, tôi không cảm thấy phản cảm chút nào.

Tịch Nghiệp liếc hoa quả trên bàn, móc một viên kẹo từ trong túi ra.

Anh xé vỏ, đút đến bên môi tôi.

Không phải tôi không kiềm nổi mê hoặc mà lúc hé miệng ra, đầu óc tôi vẫn chưa kịp xoay chuyển.

“Mộc Mộc, hôm nay anh đưa em về nhà nhé?” Mạc Kiệt ngồi bên cạnh tôi có chút chỉ hận mài sắt không thành kim, dùng âm thanh lớn đủ để Tịch Nghiệp nghe được hỏi tôi.

Có một chiến hữu như vậy, tôi thật sự rất đỡ lo.

Tôi liếc Tịch Nghiệp, cười trả lời: “Được.”

Khiến tôi hoàn toàn không ngờ đến chính là, Lâm Thanh Vũ cũng bắt đầu cư xử đặc biệt với tôi.

Anh ta bắt đầu chăm sóc tôi hơn, nhất là lúc có Mạc Kiệt, cơ bản là duy trì tốc độ cùng với Mạc Kiệt.

Trong lúc nhất thời danh tiếng của tôi ở đoàn phim đã ấn át nữ chính Cố Mộ Nhất.

Tất cả mọi người đều biết Mạc Kiệt và Lâm Thanh Vũ đều đang theo đuổi tôi.

Chuyện này đã làm lộn xộn kế hoạch ban đầu của tôi.

Rốt cuộc vào một ngày nọ đang trên đường về nhà, sau một hồi trầm mặc Tịch Nghiệp hỏi tôi, “Em có suy nghĩ gì?”

Tôi chưa phản ứng kịp, “Hả?”

“Bây giờ tin đồn trong đoàn phim rất nhiều.” Anh có ẩn ý.

Mấy tin đồn kia tôi biết, không gì ngoài nói tôi ăn trong bát còn nhìn trong nồi. Đồng ý Mạc Kiệt theo đuổi, còn mập mờ không rõ với Lâm Thanh Vũ.

Tôi nhíu nhíu mày, hết sức phiền não, “Nhưng tôi cảm thấy, tôi đều thích hai người họ.”

Tịch Nghiệp sững sờ.

Tôi nhìn chiếc mặt nạ dịu dàng trên mặt anh sụp đổ.

Anh cụp mắt, lọn tóc rối trước trán thuận thế rủ xuống khiến anh trông u ám khó tả.

Tôi rất ít khi nhìn thấy anh như vậy.

Song cũng chẳng mấy chốc, sau đó anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Chỉ cần em thích, thì là ai cũng được.” Giọng của anh rất nhẹ, không nghe ra tâm trạng gì.

Trái tim tôi thoắt đau âm ỷ.

Tôi thích, thì là ai cũng được, phải chăng ý chỉ cần không phải anh là được.

Rõ ràng Tịch Nghiệp đẩy tôi ra hết lần này đến lần khác, nhưng tôi vẫn muốn thử lại lần nữa.

Chỉ cần thử lại lần nữa, một lần sau chót.

Nếu anh vẫn thờ ơ không động lòng, tôi sẽ không bao giờ bận tâm đến giấc mơ trở thành bà Tịch nữa.

Sau khi bị đạo diễn hô ngừng hết lần này đến lần khác vào cảnh hôn cuối cùng với Lâm Thanh Vũ, ông ấy dần mất kiên trì.

“Không được mượn góc quay nữa, tới lần cuối cùng nào.” Đạo diễn ngồi sau máy quay, hai hàng mày nhíu chặt lại với nhau.

Tuy nhiên đây chính là hiệu quả mà tôi muốn.

Ngay khi gương mặt tôi và Lâm Thanh Vũ ngày càng gần thì Tịch Nghiệp đi đến gần tôi từ phía sau máy quay. Sắc mặt anh lạnh lùng, kéo tay tôi sải bước rời khỏi phim trường.

Vẫn là góc bí mật kia, tôi bị vây giữa cơ thể anh và bức tường.

Đây là lần đầu tiên tôi, nhìn thấy những cảm xúc khác ngoài trừ sự dịu dàng trong mắt anh.

Tịch Nghiệp trói chặt hai tay tôi ở phía sau, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đẹp vừa đủ, song rơi vào con ngươi đen tựa mực tàu của anh lại không chút ánh sáng nào.

Giọng anh kiềm chế mà trầm thấp, “Mộc Mộc, anh sẽ điên.”

12.

Trong góc yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió ngoài cửa sổ.

Tôi nhìn khóe mắt thấp thoáng đỏ ửng của Tịch Nghiệp, nhất thời không biết là vui mừng hay là ngạc nhiên.

Tất cả cảm xúc chồng chất lên nhau, cuối cùng hóa thành giọt lệ nơi khóe mắt.

Tịch Nghiệp dần hồi thần lại, hốt hoảng buông tay ra. Anh có chút bất lực lau nước mắt trong khóe mắt tôi, lại không ngờ càng lau càng nhiều.

Cuối cùng anh ôm tôi vào lòng, khẽ vỗ nhẹ sau lưng tôi như dỗ dành một đứa trẻ.

“Xin lỗi, Mộc Mộc.” Trong giọng nói của anh mang theo hằng hà hổ thẹn, cũng ẩn chứa hằng hà sự dịu dàng.

Tôi luôn rơi vào sự dịu dàng của anh một cách nhanh chóng.

Anh không hề có lỗi với tôi.

Thật tốt.

Anh cũng thích tôi.

Thật tốt.

Để không làm chậm tiến độ của đoàn phim, tôi và Tịch Nghiệp không nói thêm gì.

Chúng tôi nhanh chóng quay lại phim trường.

Sau khi xin lỗi mọi người, tôi lại tiếp tục quay phim.

Thoạt đầu, tôi giả vờ thể hiện cảm xúc của mình không đúng, nhưng lần này quay tôi và Lâm Thanh Vũ vẫn mượn góc quay.

Một lần liền qua.

Tất cả mọi người đều cho rằng tôi vừa được Tịch Nghiệp khơi thông.

Mà quả thật là anh đã khơi thông

Tối đó đoàn phim liên hoan, để ăn mừng bộ phim chúng tôi đóng máy.

Mạc Kiệt lấy tư cách là nhân viên ngoài đoàn phim, cũng tham gia buổi liên hoan này.

Trên bàn ăn, bắt đầu có người tám về sự phát triển mối quan hệ giữa tôi và Mạc Kiệt.

Tôi nhìn nhìn Lâm Thanh Vũ, cười cười không trả lời.

Tôi nhìn nhìn Tịch Nghiệp ngồi ở phía trên, nghĩ đến hành động ban ngày của anh, càng không dám trả lời lấy một chữ.

Tịch Nghiệp không biết uống rượu, trước kia tôi rất ít khi nhìn thấy anh uống rượu, song lúc Mạc Kiệt đi mời rượu, anh nâng ly rượu lên.

Hôm nay rất nhiều người uống say, Tịch Nghiệp và Lâm Thanh Vũ chính là hai trong số đó.

Tôi dìu Tịch Nghiệp, Mạc Kiệt dìu Lâm Thanh Vũ, chúng tôi trao nhau ánh mắt coi trọng rồi ai lên xe người nấy.

“Mộc Mộc.” Tôi vừa mới đặt Tịch Nghiệp xuống giường, anh đưa tay kéo tôi.

Tôi cởi hai cúc áo trên cùng cho anh, khẽ khàng trả lời anh, “Em đây.”

Anh mở mắt nhìn tôi.

“Mộc Mộc, cuối cùng em cũng về rồi.” Anh thở dài một hơi, giống như câu nói này đã tích trữ trong lòng anh rất lâu rồi.

Tôi đắp chăn cho anh, “Ừm, em đã về rồi.”

“Mộc Mộc, tại sao em lại thích người khác?” Anh nhìn tôi, đuôi mắt bị rượu hun đến đỏ thẫm.

Tôi thở dài một hơi, cúi người hôn lên khóe mắt anh.

“Em không thích người khác.”

Từ khi tôi chớm yêu cho đến bây giờ, chỉ thích một mình anh.

Không biết Tịch Nghiệp có nghe được câu trả lời của tôi không, anh duỗi tay vòng qua eo tôi.

Lòng bàn tay anh nóng rẫy, cách một lớp áo tôi cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay anh.

Trong phòng thoắt chốc mập mờ hẳn.

Cuối cùng tay của Tịch Nghiệp nhẹ nhàng ngắt ngắt eo tôi rồi mới thả ra.

“Mộc Mộc lớn rồi, phải cưới chồng.”

Đây không phải là lần đầu tiên anh nói câu này.

Chỉ duy lần này, trong giọng nói của anh thấp thoáng đau thương.

Tôi nắm lấy tay anh, ngồi xuống mạn giường, “Vậy em cưới anh có được không ạ?”

Anh gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.

“Nhất định Mộc Mộc sẽ cưới một người rất ưu tú.” Anh nhìn tôi, khóe miệng nở nụ cười, “Người kia nhất định là ánh nắng ấm áp.”

Anh chính là ánh nắng ấm áp mà.

Với tôi mà nói, trên thế giới này, không có người nào tươi sáng và ấm áp hơn anh cả.

Tôi khẽ khàng vỗ về anh, giống như anh vỗ về tôi vậy.

Chẳng mấy chốc tôi đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh.

Thấy anh đã ngủ, tôi nhẹ nhàng dém chăn cho anh, sau đó định rời khỏi phòng.

Lúc đi tới cửa, Tịch Nghiệp dịu dàng hỏi tôi, “Sáng mai Mộc Mộc muốn ăn gì?”

Tôi sững sờ, quay lại nhìn anh, anh vẫn nhắm mắt.

“Phải ngoan ngoãn ăn cơm nhé Mộc Mộc.”

“Dạ.”