9.
Tôi ném điếu thuốc đã tắt trong tay vào thùng rác, không có được câu trả lời của Tịch Nghiệp.
“Anh và Cố Mộ Nhất đang yêu nhau?” Tôi hỏi ngược lại anh.
Tịch Nghiệp quay lại nhìn tôi, đang định mở miệng nói thì Cố Mộ Nhất giẫm lên đôi giày cao gót của cô ta đi tới từ phía sau tôi.
Cô ta đi tới bên cạnh Tịch Nghiệp, nhìn tôi cười: “Cháu gái nhỏ cũng ở chỗ này.”
Một tiếng cháu gái nhỏ này như một cây gai, trực tiếp đâm thẳng vào trái tim tôi.
Tôi đương tính trả lời để nghẹn chết cô ta thì cô ta lại vô cùng tự nhiên quay sang nhìn Tịch Nghiệp.
“Tịch Nghiệp, đạo diễn gọi anh qua bên kia kìa.” Giọng Cố Mộ Nhất dịu dàng, dáng vẻ nói chuyện với Tịch Nghiệp chẳng khác nào cô ta là bạn gái đã ở cùng Tịch Nghiệp rất lâu rất lâu rồi.
Bọn họ đứng chung một chỗ, quả thực rất xứng đôi.
Nhưng vậy thì như thế nào.
Vào lúc Tịch Nghiệp nhấc chân muốn đi, tôi vươn tay kéo anh lại.
“Hôm nay tôi đợi anh cùng về.” Trước kia bởi vì lịch trình của từng người mà chúng tôi đều tách ra về.
Lần này, là tôi cố ý nói cho Cố Mộ Nhất nghe.
Tịch Nghiệp xoa xoa tóc tôi, khẽ cười. Ánh sáng bên ngoài cửa sổ lọt vào, vừa khéo rơi trên lúm đồng tiền của anh.
“Được.”
Quả nhiên biểu cảm trên mặt Cố Mộ Nhất cứng đờ.
Từ trước đến nay cô ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Tịch Nghiệp.
Người ngoài luôn đánh giá con người Tịch Nghiệp chính là cao ngạo lạnh lùng, không dễ thân cận.
Chỉ có tôi là đặc biệt.
Cho dù chút đặc biệt này, là bởi vì mẹ.
Cố Một Nhất đứng ở vị trí vừa rồi Tịch Nghiệp đứng, cô ta nhìn tôi với ánh mắt ân cần và hiền lành mà tôi ghét cay ghét đắng.
Rõ ràng cô ta mới ba mươi tuổi.
“Mộc Mộc, em nên tránh hiềm nghi với Tịch Nghiệp.” Trong giọng nói của cô ta không chút ác ý, nhưng vẫn làm tôi đau nhói.
Tôi quay sang nhìn cô ta, “Tránh hiềm nghi gì?”
Rõ ràng Cố Mộ Nhất không ngờ tôi sẽ nói như vậy, đang định nói gì đó thì ngừng lại.
“Trước kia tôi và anh ấy chưa từng tránh hiềm nghi.” Tôi nhìn cô ta cười khẽ, “Sau này cũng không cần tránh hiềm nghi.”
Tôi ở bên kia đại dương đợi bốn năm, mang theo tình cảm cháy bỏng nhưng thầm kín quay trở về, không phải vì muốn tránh hiềm nghi với anh.
Chỉ cần Tịch Nghiệp không nói không cần tôi, thì tôi sẽ không bao giờ buông tay.
Không đợi cô ta nói, tôi đã xoay người rời khỏi chỗ đó.
Buổi chiều là tôi là Lâm Thanh Vũ diễn, trong đó có một cảnh hôn.
Trong bộ phim này, tôi có một số cảnh hôn với Lâm Thanh Vũ.
Đây mới là cảnh đầu tiên.
Hôm nay Tịch Nghiệp đã quay xong, nhưng anh không rời khỏi trường quay, mà ngồi xuống bên cạnh đạo diễn.
Dáng vẻ muốn xem hậu bối biểu hiện.
Tôi và Lâm Thanh Vũ đã trao đổi cảnh này với nhau từ trước, hy vọng có thể mượn góc quay để đánh lừa thị giác.
Lâm Thanh Vũ nghe xong đề nghị của tôi cũng không phản đối nhưng đạo diễn lại chau mày, có chút không vui.
May mà cảnh này diễn một lần liền qua nên đạo diễn không nói gì, cũng ngầm đồng ý mấy cảnh sau này có thể mượn góc quay.
Quay xong, tôi và Tịch Nghiệp cùng ngồi xe về nhà.
“Cảnh này nếu là hôn thật, phải chăng hiệu quả sẽ tốt hơn không?” Tôi nghiêng đầu nhìn Tịch Nghiệp vẫn đang nghiên cứu kịch bản.
Anh thoáng cau mày, không biết là vì kịch bản, hay vì lời tôi nói.
Trong xe chợt yên tĩnh.
Chừng mười mấy giây sau, Tịch Nghiệp khép kịch bản lại, nghênh đón ánh mắt của tôi, “Tôi cảm thấy đã quay rất tốt, đạo diễn rất hài lòng với kỹ năng diễn của em.”
Đây là lần đầu tiên Tịch Nghiệp thảo luận kỹ năng diễn của tôi.
Khẳng định kỹ năng diễn của tôi, nhưng không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi mím mím miệng, khẽ nhếch môi, cũng không phải hoàn toàn bàng quan không màng.
Tôi và Tịch Nghiệp vừa về đến nhà thì nhìn thấy tôi lại leo lên hot search.
Cứ dăm ba bữa Mạc Kiệt lại đến thăm đoàn, cuối cùng mười mấy lần thì có tám lần bị chó săn chụp được hình, tám lần thì có sáu lần là nói nói cười cười với tôi.
Thế là, rất thành công, fans CP của chúng tôi phất cờ khởi nghĩa.
Hằng hà blogger bắt đầu viết chuyện tình yêu của tôi và Mạc Kiệt.
Nếu tôi không phải người trong cuộc thì tôi suýt chút tin mớ bòng bong yêu hận tình thù được viết trong đó rồi.
Mặc dù tôi là người trong cuộc, nhưng người khác không phải.
Ví dụ như mọi người trong đoàn phim.
Vào lúc Mạc Kiệt lại đến thăm đoàn, có một cô gái nhỏ trong đoàn phim lượn qua lượn lại trước mặt chúng tôi rất nhiều lần.
“Cậu đoán thử cô ta đang nghĩ gì nào?” Mạc Kiệt đứng bên cạnh tôi, cười hỏi tôi.
Tôi nhìn Tịch Nghiệp đang tập diễn, không màng đếm xỉa, “Cô ta nghĩ cái quái gì liên quan gì đến tôi?”
Không biết chuyện gì đã xảy ra với Tịch Nghiệp, hôm nay quay mấy lần đều không tốt cho lắm, nhìn thấy tôi đều nóng nảy.
“Vậy để tôi đoán thử cô đang suy nghĩ gì.” Mạc Kiệt sáp lại gần, giọng rất nhẹ.
Tôi thoáng khựng, nghiêng đầu nhìn anh ta, bật cười, “Cậu mới học thuật đọc tâm à?”
Mạc Kiệt duỗi tay vẽ một vòng tròn trên không trung về phía mặt tôi, cười ranh mãnh, “Không cần thuật đọc tâm mà rõ ràng quá rồi, mắt của cậu hận không thể dính luôn trên người anh ấy.”
Tôi bật cười khì khì.
“Chúng ta như nhau như nhau.” Tôi nhìn nhìn Lâm Thanh Vũ đang đi về phía chúng tôi, nhướng nhướng mày.
10.
Tất cả mọi người đều cho rằng Mạc Kiệt đến thăm tôi, nhưng không ai chú ý thấy, thật ra anh ta luôn nhìn Lâm Thanh Vũ.
Ngay cả trong hình chó săn chụp, lúc anh ta cười nói với tôi, tay cũng luôn khoác trên vai Lâm Thanh Vũ.
Chỉ là anh ta và tôi giống nhau, cho dù viết hết tình cảm lên mặt thì đối phương đều làm như không thấy.
“Tôi giúp cậu cõng cái nồi này, cậu phải mời tôi ăn một bữa.” Ánh mắt của tôi lại rơi trên ngời Tịch Nghiệp, cười nói với Mạc Kiệt.
Mạc Kiệt đưa tay vỗ vỗ vai tôi, “Anh em tốt.”
Tôi cười khúc khích.
Khi Lâm Thanh Vũ lại chỗ chúng tôi ngồi, chúng tôi đã đổi đề tài.
Chúng tôi vừa câu được câu mất trò chuyện, vừa nhìn Tịch Nghiệp và Cố Mộ Nhất ở phía bên kia diễn xích mích tình cảm trong kịch bản.
Lúc này bụng tôi bỗng nhiên bắt đầu đau.
Khoảnh khắc tôi đau sắp ngất, nhìn thấy Tịch Nghiệp chạy về phía tôi bất kể anh đang quay phim.
Trên mặt anh lộ rõ vẻ lo lắng, khiến tôi mơ thấy một giấc mộng đẹp trong cơn mê man.
Trong mơ Tịch Nghiệp đút tôi một viên kẹo, hỏi tôi có muốn làm bà Tịch của anh không.
Giống như năm đó anh hỏi tôi có muốn về nhà với anh không.
Tôi tỉnh lại trong bệnh viện.
Không cần nghe người khác nói, tôi cũng biết mình bị bệnh gì.
Ở nước ngoài bốn năm, tôi gần như không có một bữa ăn ngon.
Cái này cũng phải trách Tịch Nghiệp, nếu không phải anh nuôi tôi đến kén chọn như vậy, thì tôi cũng không không có khẩu vị với những thứ khác.
“Dư Mộc.” Tịch Nghiệp ngồi bên cạnh giường tôi, dưới mắt có một chiếc bọng màu xanh nhạt.
Nhìn mà khiến lòng tôi đau buốt.
Anh đã từng một bước không rời, ngồi bên cạnh giường đợi tôi như thế này mỗi khi tôi ốm.
Ấm áp không có được từ mẹ, tôi đều có được toàn bộ từ anh.
Tôi nhìn anh, khẽ “Ừm” một tiếng.
Trong mắt anh thấp thoáng xót xa, “Em đã hứa với tôi, sẽ ăn cơm thật ngoan.”
Lần đầu tiên anh đến thăm tôi ở nước ngoài, tôi đã hứa với anh như vậy.
“Khó ăn lắm.” Tôi quay đầu sang chỗ khác, giọng dữ một chút.
Hy vọng có thể giảm bớt sự chua xót trong chóp mũi.
Như rõ ràng không hề có tác dụng, chua xót trong chóp mũi nhanh chóng tràn lan.
“Mấy thứ kia khó ăn lắm.” Tôi quay đầu lại nhìn anh, tủi thân khiến mắt tôi long lanh nước, “Tại sao anh muốn đưa tôi ra nước ngoài?”
Tịch Nghiệp nhẹ nhàng giơ tay, dùng ngón cái không mấy mềm mại lau rồi lại lau giọt nước mắt trên mặt tôi.
“Mộc Mộc, xin lỗi.” Anh khẽ khàng, trong giọng nói mang theo xiết bao áy náy.
Tôi chớp chớp mắt, ghé vào tai anh, “Vậy anh cưới tôi đi.”
Tịch Nghiệp thoáng sững sờ, lỗ tai nhanh chóng nhuộm màu đỏ ửng.
Anh không nói gì.
Trong lúc nhất thời trong phòng bệnh yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở đan xen của chúng tôi.
“Mộc Mộc, em còn nhỏ.” Cuối cùng Tịch Nghiệp thở dài, “Không hiểu sức nặng của câu nói này, ỷ lại không phải yêu.”
Tôi nhìn anh, lời thốt ra khỏi miệng lập tức lạnh lùng, “Có phải vì Cố Mộc Nhất không?”
Lần trước anh vẫn chưa trả lời câu hỏi này, tôi nhắc lại lần nữa.
“Có phải anh là Cố Mộ Nhất đang yêu nhau không?” Tôi nhìn anh, “Không phải hai người, đã ở bên nhau vào bốn năm trước rồi chứ?”
Cho nên mới muốn đưa tôi ra nước ngoài, cho nên mới muốn đẩy tôi ra xa.
Tịch Nghiệp đưa tay muốn chạm vào tóc tôi, bị tôi nghiêng đầu tránh.
“Bởi vì tôi không có tiền, cho nên không thể là tôi, đúng không?” Tôi nhìn anh, trái tim như bị người ta ném vào hầm băng, ngay cả lời thốt ra cũng giống như mang theo nhũ băng.
Bàn tay trong không trung của anh lại chạm vào tóc tôi, toi có thể cảm nhận rõ nhiệt độ lòng bàn tay của anh.
Anh nói: “Mộc Mộc, đừng nghịch.”
Ở trong mắt anh, tôi mãi mãi là một đứa trẻ giở trò cáu kỉnh.
“Tịch Nghiệp.” Tôi nhắm mắt, “Tôi không phải là một đứa trẻ nữa, rất lâu trước kia đã không phải rồi.”
Sau chót tôi nằm xuống giường, không muốn nói với anh thêm câu gì nữa.
Phòng bệnh yên tĩnh bị Mạc Kiệt phá vỡ.
Mạc Kiệt mang một bó hoa to đi vào, Tịch Nghiệp mới vừa gọt xong một quả táo cho tôi.
Tôi nhìn nhìn Mạc Kiệt, cuối cùng nói với Tịch Nghiệp: “Anh đi ra ngoài trước đi.”
Thần sắc trong mắc Tịch Nghiệp không thể phân biệt được, anh ngước mắt lạnh lùng liếc Mạc Kiệt, đặt quả táo lên bàn.
“Đừng quên ăn.”
Nói xong anh rời khỏi phòng bệnh, để lại tôi và Mạc Kiệt ở trong phòng.
Mạc Kiệt ngồi xuống chỗ vừa rồi của Tịch Nghiệp, tự gọt cho mình một quả táo.
Anh ta mới cắn một miếng, tôi liền nói: “Nếu không chúng ta yêu nhau đi.”
Quả áo bị cắn một miếng rơi thẳng xuống sàn nhà.