Khi Hoa Chỉ đi tới, mặt trời đã lên cao.
Thế tử đứng ở trước cửa nhìn nàng chậm rãi bước đến gần, ánh sáng phả lên người nàng, nhuốm thành một vòng sáng, khiến nàng trông không chân thực cho lắm.
Giống như cảm nhận được ánh mắt của hắn, nàng nhìn sang, không hề tránh né mà nhìn thẳng vào.
Vốn dĩ thế tử cho rằng nàng sẽ cảm thấy bản thân bị mạo phạm, nhưng cho dù cách xa, hắn cũng biết ánh mắt của nàng rất bình tĩnh, giống hệt như người đã từng trải qua rất nhiều chuyện, không để cái nhìn dòm ngó của hắn vào trong mắt.
Cảm giác như vậy có chút kỳ lạ, nhưng nếu như xuất hiện trên người Hoa Chỉ, hắn lại cảm thấy điều này hết sức bình thường.
Nhưng hắn cũng nên tiết chế một chút, Hoa Chỉ sẽ không giữ lại một người quá gai góc trong phủ của mình.
“Hoa Hoa, ngươi đến rồi.” Thược Dược chạy lướt qua người thế tử, túm lấy cánh tay Hoa Chỉ lắc lư, còn có chút làm nũng.
Hoa Chỉ lấy khăn tay lau khoé miệng cho nàng ấy, rồi dẫn nàng ấy đi vào phòng chính, nói: “Tiết chế chút đi, sắp đến giờ cơm trưa rồi. Ngươi nói xem, vì mấy miếng bánh ngọt mà không ăn nổi cơm có đáng không?”
“Ai bảo bánh ngọt Phất Đông làm ngon như thế chứ.”
“Còn trách nàng ấy nữa hả? Vậy ngày mai bảo nàng ấy phát huy thất thường nhé?”
“Không trách nàng ấy, không trách đâu, đều tại ta buồn miệng. Hoa Hoa, ngươi đừng làm như thế thật nha, nàng ấy đã đồng ý với ta rồi, ngày mai sẽ làm thịt bò cay. Sau khi nghe nàng ấy hình dung xong, ta cảm thấy mình có thể ăn được một thúng.”
Lúc này mấy người đi bước tới bên ngoài phòng chính, Hoa Chỉ liếc nàng ấy một cái: “Không giới thiệu chút sao?”
“Ồ, đây là…” Thược Dược – trong đầu chỉ toàn là thịt bò cay – lấy lại tinh thần, đột nhiên nghẹn họng. Nàng ấy phải giới thiệu thế nào đây, cũng không thể nào nói đây là thế tử Cố Yến Tích, ngươi mau quỳ xuống thỉnh an…
“Tại hạ Lục Yến Tích, tham kiến đại cô nương.”
Hoa Chỉ đã nhận ra hắn là ai, không phải trên mặt ai có một vết sẹo cũng có thể đẹp trai vậy đâu.
Nếu hắn là người bên phía Thược Dược, vậy có thể hiểu được. Những người rảnh rỗi sẽ chẳng khi không mà để bản thân bị thương chảy máu cả.
“Hôm đó khiến ngươi chê cười rồi.”
“Tuy tại hạ có hơi bất ngờ, nhưng tuyệt đối không cảm thấy đáng cười. Không sợ đại cô nương chê cười, khi đó trong lòng tại hạ rất ấm áp, dùng một ví dụ không mấy thân thiết để hình dung thì nó giống như khi người đói đến cực điểm được người ta tặng cho một miếng bánh vậy.”
“Chưa đến mức đó đâu, mời ngồi.”
Lúc này Thược Dược cũng đã phản ứng lại: “Hai người gặp qua à?”
“Mấy hôm trước có duyên gặp mặt một lần, khi đó hắn bị thương, lại đứng ở bên ngoài y quán, ta còn cho rằng hắn không có tiền để điều trị.” Hoa Chỉ cười chế giễu, rồi nói đến chuyện chính: “Hoa gia có ý định tìm tiên sinh dạy võ, nhưng chỉ dạy đám trẻ đánh đấm rèn luyện cơ thể. Người như Lục công tử đây không có đất dụng võ rồi, ta cũng không ngờ Thảo Thảo lại làm như vậy.”
“Hoa Hoa, hắn là người của mình, dùng người của mình cũng tốt hơn người ngoài không biết gốc gác mà.” Thược Dược có chút nôn nóng. Tuy nàng ấy không vui vì bị lừa gạt, nhưng để so với người ngoài, trông thế nào cũng là thế tử đáng tin cậy hơn.
Đương nhiên Hoa Chỉ tin cậy bạn đồng hành của Thược Dược hơn, tuy không biết rốt cuộc người cứu nàng có thân phận gì, nhưng quan hệ qua lại vài lần nên nàng cũng nhìn ra được đối phương không phải người xấu xa. Người như vậy thì nàng cũng chịu tin cậy vài phần đối với thuộc hạ dưới trướng của hắn.
Nhưng người như vậy, Hoa gia mời không nổi.
Cố Yến Tích biết Hoa Chỉ lo lắng điều gì, hắn rũ mắt, bắt đầu giới thiệu bản thân: “Đại cô nương cũng biết tại hạ có vết thương trên người, e rằng một thời gian rất dài không thể ra ngoài làm việc được, nhưng dạy dỗ đám trẻ lại không thành vấn đề. Cho dù không thể dạy dỗ lâu dài, tại hạ cũng có thể tiến cử bạn đồng hành của mình đến. Không giấu gì đại cô nương, đây cũng là một nơi tốt để bọn ta nghỉ ngơi.”
Hoa Chỉ muốn hỏi tốt ở chỗ nào, nhưng chớp mắt đã hiểu ra. Đối với những người hằng năm đều phải chém giết, đám trẻ tràn đầy sức sống tươi mới chính là người mà bọn họ muốn đối diện nhất.
Lẽ nào thường ngày Thảo Thảo cũng phải đối mặt với cảnh chém giết kia sao? Hoa Chỉ nhìn sang, chỉ thấy một cô ngốc đang nhìn nàng với vẻ mặt mong chờ.
Hoa Chỉ mỉm cười, xoay cổ tay, khoảng thời gian này viết chữ quá nhiều nên cổ tay nàng hơi đau nhức: “Thảo Thảo thật là ngôi sao may mắn của ta mà, ngươi đã giúp ta giải quyết được một vấn đề lớn đó.”
Vậy chính là đồng ý rồi, niềm vui sướng của Thược Dược lộ hết trên mặt, nhưng niềm vui của Cố Yến Tích lại giấu trong lòng, hắn không biết tại vì sao cảm xúc vui mừng này lại rõ ràng như vậy.
“Tại hạ nhất định sẽ dốc hết sức mình.”
“Tuy ngươi là người quen của Thảo Thảo, nhưng có một số lời ta phải nói trước, tránh hỏng mất tâm ý của nàng ấy.”
“Đại cô nương cứ nói.” Cố Yến Tích không hề bất ngờ khi nàng làm như vậy, bởi vì xem trọng mới càng không muốn huỷ đi mối quan hệ tốt đẹp.
Hoa Chỉ uống ngụm trà, ánh mắt nàng liếc nhìn Thược Dược đã ăn xong dĩa bánh trước mặt, đang giơ tay sang dĩa bên cạnh, nàng nhanh tay vỗ tay nàng ấy một cái, chuyển cái dĩa ra xa một chút: “Bữa trưa không ăn nữa à?”
Thược Dược muốn nói bản thân có thể ăn được, nhưng thấy Hoa Hoa trừng mắt, nàng ấy lập tức tắt lời, ngoan ngoãn uống trà.
Cố Yến Tích trông thấy, đã biết được đôi chút về cách chung sống của hai người này. Đúng là Hoa Chỉ chiều Thược Dược, tốt cũng là tốt thật, nhưng không phải chuyện gì cũng thuận theo nàng ấy.
“Nữ quyến của Hoa gia đông, trong nhà lại có quy tắc nghiêm ngặt, bọn họ sẽ không ra khỏi cổng trong, cũng xin Lục tiên sinh đừng đi lại xung quanh cổng trong, tránh dẫn đến hiểu lầm không hay. Hiện giờ cửa lớn, cửa giữa của Hoa gia đều không mở, ra ngoài thì đi cửa hông. Bắt đầu từ hôm nay, Lục tiên sinh có thể ra vào cánh cửa đó. Ngoài ra, tình hình Hoa gia hiện giờ đặc biệt, Lục tiên sinh cần phải rời khỏi đây trước giờ Dậu. Nếu Lục tiên sinh không có chỗ ở bên ngoài, ta sẽ cho người thuê một căn nhà gần đây cho ngươi. Không biết Lục tiên sinh có chấp nhận được không?”
“Ta có chỗ ở bên ngoài, không cần phải thuê nhà đâu. Yêu cầu của đại cô nương đều hợp tình hợp lý, tại hạ nhất định sẽ tuân thủ.”
“Như vậy thì tốt, tiền lương mỗi tháng là hai mươi tư lượng bạc. Nếu Lục tiên sinh không có ý kiến, sau này phải làm phiền ngươi rồi.”
“Đa tạ đại cô nương đã xem trọng tại hạ.” Tiên sinh dạy võ trong kinh thành được chia làm ba cấp bậc, hai mươi tư lượng là dành cho cấp bậc cao nhất. Cố Yến Tích cảm thấy mình được xem trọng thì tâm trạng rất tốt: “Ngày mai tại hạ sẽ đến dạy, không biết giờ dạy học sắp xếp như thế nào?”
“Giờ Mão một khắc sẽ bắt đầu, rèn luyện cơ thể nửa tiếng là đủ rồi, cũng sẽ không ảnh hưởng thời gian học bài của bọn chúng. Nếu có người muốn luyện tập thêm thì sẽ sắp xếp sau.”
“Được, tại hạ biết rồi.”
Hoa Chỉ nhìn mặt trời bên ngoài: “Vậy không giữ ngươi lại nữa.”
Cố Yến Tích nhìn Thược Dược một cái, rồi chắp tay hành lễ, rời khỏi. Thược Dược không tình nguyện cho lắm, nhưng cũng không dám cãi lại, đứng dậy theo: “Hoa Hoa, ta đi tiễn hắn.”
Biết hai người này có chuyện muốn nói, đương nhiên Hoa Chỉ sẽ không ngăn cản, chỉ nói: “Nhanh chút đó, phải ăn cơm rồi.”
Lúc này Thược Dược mới có chút tinh thần, “ơi” một tiếng, rồi chạy đuổi theo.
Bão Hạ từ bên ngoài đi vào: “Tiểu thư.”
“Nhìn ra được gì không?”
“Nô tỳ thấy quan hệ giữa Thược Dược cô nương và Lục tiên sinh này rất thân thuộc, Thược Dược cô nương ở trước mặt hắn rất tự tại thoải mái, có thể nhìn ra được nàng ấy rất tín nhiệm hắn.”
Nếu không phải nhìn ra Thược Dược tin hắn, Hoa Chỉ cũng sẽ không gật đầu đồng ý chuyện này. Tuy hắn đã tiết chế lại khí thế, nhưng nam nhân này luôn khiến nàng cảm thấy hắn không nên là dáng vẻ như vậy. Mặc dù rũ mắt, nhưng trong ánh mắt hắn lại có phần xa lánh và lạnh lùng, đây không phải thuộc hạ dưới cấp người khác nên có.
Nhưng nếu chủ tử của Thược Dược đã có thể chứa được người như nàng ấy, vậy có Lục tiên sinh dưới trướng cũng không phải điều kỳ lạ gì.