Tích Hoa Chỉ

Chương 53: Thế Tử Bàn Bạc Làm Tiên Sinh Dạy Võ




Bão Hạ đang chỉ huy mọi người khiêng từng rổ từng rổ thịt bò vào trong, trông thấy Thược Dược chạy đến, vội vàng nói: “Thược Dược cô nương, ngươi đến thật đúng lúc, người giao thịt bò đến nói muốn gặp ngươi đó.”

Gặp nàng? Lẽ nào thế tử có điều cần căn dặn sao? Thược Dược vội vàng chạy ra cửa sau, đợi đến khi nàng ấy gặp được người, mắt nàng ấy trợn to, sợ bản thân nhận nhầm nên đã vén tấm màn trên mũ ra.

“Thế… Chủ… Ai da, sao người lại đến đây?”

Những người đi theo thế tử đều biết chủ tử của mình đối xử khác biệt với Thược Dược, mà người biết sự tình bên trong đều có thêm vài phần cung kính với nàng ấy. Bọn họ cũng đã quen với dáng vẻ không biết trên dưới của Thược Dược khi ở trước mặt thế tử, đây cũng là thế tử dung túng mà ra.

Thế tử tỏ ý bảo nàng ấy đi theo mình qua đây, hai người đi xa một chút mới nhỏ giọng nói: “Ngươi giới thiệu ta làm tiên sinh dạy võ cho Hoa Chỉ.”

“Ta không, Hoa Hoa là bạn của ta, người không được tính kế nàng ấy.”

“Nàng có gì đáng để ta tính kế chứ, lẽ nào ngươi hy vọng có một người lạ bước vào Hoa gia, khiến gia đình bọn họ không được sống yên ổn sao?”

Thược Dược nhăn mày, sầu não: “Chắc không có đâu, Hoa Hoa nói sẽ nhờ ngoại tổ phụ của mình đi mời người, hẳn sẽ là người đáng tin cậy.”

“Ngươi tin được không?”

“Người còn chưa gặp, sao tin đây!”

“Vậy ngươi còn do dự cái gì?”

Thược Dược luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng dưới sự thúc giục của thế tử, nàng ấy chỉ đành dẫn hắn vào cửa gặp Bão Hạ.

Tuy Bão Hạ cảnh giác, nhưng vẫn có sự tin tưởng nhất định đối với người mà Thược Dược dẫn đến. Có điều, chuyện này nàng ấy không thể làm chủ được, chỉ đành để hai người ở đây đợi trước, nàng ấy đi mời tiểu thư đến ngay.

Thược Dược nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng khoe khoang: “Người có biết Hoa Hoa hiện giờ đang làm gì không? Nàng ấy làm tiên sinh đó nha, lợi hại ghê. Cái gì Hoa Hoa cũng biết cả.”

Thế tử hận không thể chuyển sự chú ý của nàng ấy đi, nhưng nghe được những lời này thì có chút bất ngờ: “Không phải mời tiên sinh rồi sao?”

“Có một người không thể dạy hết được, vừa nãy ta nghe một lúc, Hoa Hoa giảng rất hay, ta cũng muốn làm học sinh của nàng ấy. Đáng tiếc ta lớn quá rồi.” Thược Dược thất vọng một lát, rồi lại phấn chấn trở lại: “Thế tử, Hoa Hoa đặt tên cho ta đó nha, chỉ được sử dụng giữa ta và nàng ấy thôi, độc nhất vô nhị.”

Ánh mắt thế tử có chút phức tạp, thấy Thược Dược vui vẻ như vậy, hắn cũng vui thay cho nàng ấy. Thược Dược không phải là người dễ bị lừa gạt, nàng ấy rất nhạy bén giống hệt với bản tính vốn có của mình vậy. Nàng ấy chưa từng phán đoán sai lầm người nào đối xử tốt với mình, người nào không. Có lẽ Hoa Chỉ thật sự đối xử với nàng ấy vô cùng tốt, mới khiến nàng ấy nhớ mãi không quên như vậy, ngay cả khi nói đến thì trong mắt nàng ấy cũng đều là niềm vui.

Có lẽ đến cả bản thân Hoa Chỉ cũng không phát hiện được, sự thương tiếc đối với kẻ yếu và sự hung tàn đối với kẻ địch đều được nàng giấu trong xưởng tuỷ, cho nên nàng mới liều mạng bảo vệ nha hoàn hầu hạ bên cạnh nàng từ nhỏ đến lớn, cũng đối xử chân thành với Thược Dược, người chịu đủ mọi khổ sở nhưng vẫn giữ được tính cách trong sáng, thậm chí còn mềm lòng với kẻ mà người khác nhìn thấy còn sợ hãi tránh né như hắn.

Tin tức của Thược Dược vừa được gửi đến, hắn chưa từng nghĩ sẽ để người khác đi qua, hắn muốn đến gần xem thử nàng là người như thế nào, muốn tận mắt nhìn thấy Hoa gia rơi vào tay nàng sẽ trở nên ra sao, cũng muốn biết nàng sẽ đối diện thế nào với người nhà ngáng chân nàng, nàng sẽ đau lòng chứ? Và có thể nhẫn tâm đến mức nào? Một người như vậy, cho dù có đau lòng cũng không để người khác nhìn thấy đâu nhỉ. Bỗng nhiên hắn lại có khẳng định như vậy.

Hắn nhìn Thược Dược đang dùng ánh mắt mong ngóng, thúc giục hắn nhanh hỏi, thế tử bèn thuận theo ý của nàng ấy: “Tên gì?”

“Thảo Thảo, nàng ấy là Hoa Hoa, ta là Thảo Thảo.” Thược Dược đắc ý lắc lư cái đầu: “Hoa Hoa nói ta kiên cường, dẻo dai, sức sống dồi dào hệt như ngọn cỏ vậy.”

Thế tử không hề cảm thấy cái tên này qua loa sơ sài. Trên thực tế, hắn thấy nàng rất có lòng, nếu không đủ kiên cường sẽ chẳng thể nào sống được trong hoàn cảnh kia, không đủ dẻo dai thì nàng ấy sẽ không thể sống vui vẻ như vậy sau khi bị huỷ dung và mất đi tất cả trí nhớ.

“Rất hay, vậy sau này ta gọi ngươi là Thảo Thảo?”

“Không được, tên này chỉ một mình Hoa Hoa được gọi thôi.”

Thế tử hơi mỉm cười, ngẩng đầu nhìn người đang đi đến.

Thược Dược cũng nhìn thấy rồi, nàng ấy mỉm cười chào đón: “Hoa Hoa nói thế nào?”

Bão Hạ hành lễ với thế tử: “Tiểu thư nói bạn đồng hành của Thược Dược cô nương đương nhiên sẽ không giống những khác, mời vị công tử này đi theo nô tỳ.”

Cánh cửa này vốn dĩ có thể đi thông đến tiền viện, cách cũng không quá xa. Vừa mới đi được vài bước, Thược Dược loé lên một ý nghĩ: Ý, không đúng nha, rõ ràng có thể để người của bọn họ đến, sao lại khiến Hoa gia không được yên ổn được chứ? Thế tử lừa nàng ấy!

Thược Dược thầm liếc thế tử, hắn tránh đi, coi như không nhìn thấy.

Bão Hạ dẫn bọn họ đến phòng chính, đến khi nha hoàn rót trà, hành lễ xong: “Tiểu thư phải một lúc nữa mới đến, xin công tử đợi một chút. Trong nhà có nhiều nữ quyến, cũng mong người đừng đi lại lung tung.”

“Tại hạ nhất định sẽ giữ quy tắc.”

Suốt một đường đến đây, Bão Hạ đều đang quan sát cách giao tiếp giữa Thược Dược và người này, đến khi xác định quan hệ của hai người thật sự tốt thì nàng ấy mới yên tâm. Phải cho một nam nhân xa lạ vào trong nhà, không chỉ lão phu nhân mà đám người hầu hạ bên cạnh tiểu thư như các nàng cũng đều thấy lo lắng, một khi xảy ra chuyện, tiểu thư sẽ phải gánh toàn bộ trách nhiệm.”

“Thược Dược cô nương, tiểu thư nói ngươi hãy bầu bạn cùng vị công tử này, ta đến nhà bếp xem Phất Đông làm món gì.”

“Làm xong sẽ cho ta ăn không?”

Bão Hạ bụm miệng cười: “Đương nhiên rồi, tiểu thư đã dặn dò từ sớm, cho dù Phất Đông làm món gì cũng phải mang cho Thược Dược cô nương một phần.”

Thược Dược cười híp mắt: “Hoa Hoa là tốt nhất.”

Sau khi tiễn Bão Hạ đi, Thược Dược gỡ mũ xuống, nỗi ấm ức đã sớm kết thành vật thể thực rồi: “Người lừa ta!”

“Ta sẽ không hại nàng.”

“Nhưng người đâu thể ở Hoa gia suốt ngày được chứ.” Thược Dược ngồi bên cạnh hắn: “Một khi có nhiệm vụ là phải đi khắp nơi, hở một chút là vào cung, đến khi đó Hoa Hoa phải làm sao? Nàng ấy không thể làm tiên sinh dạy võ được.”

“Ta sẽ sắp xếp ổn thoả.”

Thược Dược cũng không thể làm gì thế tử được, nàng ấy chỉ đành hờn dỗi ở một bên. Nàng ấy hối hận rồi, chỉ sợ sẽ mang lại phiền phức cho bạn tốt của mình. Đương nhiên, chuyện phiền phức này là chỉ lúc thế tử đi làm nhiệm vụ, còn phần lớn thời gian có thể tử ở đây, nàng ấy càng yên tâm hơn.

Lớp học cũng ở tiền viện, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng đọc sách của đám trẻ. Thế tử đứng dậy di đến trước cửa, nhìn đám người hầu bận rộn đi đi lại lại trong hành lang, không còn dáng vẻ hoảng sợ, bất an như lúc bị tịch thu nhà nữa, cũng không thấy lòng người phấp phỏng, giống như Hoa gia vẫn là Hoa gia có hai Hàn Lâm khi trước vậy.

Là bởi vì nàng kịp thời đứng ra làm trụ cột cúa Hoa gia phải không. Hoa gia còn chưa kịp xảy ra lộn xộn đã bị nàng dẫn dắt vượt qua rồi, người hầy biết mình nên làm gì, quản sự biết nên báo cáo với ai, mở lại lớp dạy học càng khiến Hoa gia bắt đầu ngưng tụ lại sức mạnh.

Nữ tử kia lặng lẽ khuếch lớn sức ảnh hưởng này đến những chi của gia đình, theo hắn được biết, hiện giờ mấy gia đình họ Hoa khác đều an phận hơn nhiều.

Hai nha hoàn mỗi người bưng hai dĩa bánh ngọt đến, cúi đầu không nhìn khách đến, hành lễ xong bèn để bánh ngọt đến trước mặt Thược Dược, một trong số đó còn nghịch ngợm nháy mắt với nàng ấy.

Thược Dược toét miệng cười, cũng nháy mắt theo. Nàng ấy và những nha hoàn lớn lớn nhỏ nhỏ trong viện của Hoa Hoa có quan hệ rất tốt.

Thế tử đứng ở một bên nhìn cảnh này, ánh mắt càng thêm dịu dàng. Cảm giác tự do tự tại này, phủ của hắn không thể cho nàng ấy được.