Tia Sáng Trong Tôi

Chương 63: Tâm anh không sáng nhưng luôn có em dẫn đường




21 giờ 30 phút, ngày 07.12

Khi Dịch Dao rời đi, Tống Tử Kỳ liền ngồi phịch xuống nệm. Hai tay anh chống lên ga giường, mắt nhìn xa xăm, suy tư nhiều tâm sự. Rồi anh kê tay lên gối, hạ thấp thân mình, gục mặt, nhìn xuống sàn. Bộ dạng như thể thất vọng tràn trề - cái nỗi thất vọng xen lẫn xấu hổ. Tống Tử Kỳ như thể đang cố nén nó trong lòng trên suốt chặng đường dài, nhưng chỉ khi vừa về đến nhà thì anh lại trút nó lên Dịch Dao.

Giờ đây, lòng anh không những rối bời, mà còn thấy hối hận. Anh giận mình không chỉ vì đã quyết định ấu trĩ, mà còn đã khiến cô tổn thương.

...........

15 giờ, ngày 07.12, tại nghĩa trang.

Chống tay lên đùi, Tống Tử Kỳ đứng bật dậy. Anh để tay ngang trán chào người đồng chí cũ rồi nhấc bước đi trên con đường đá nhỏ, rời khỏi nghĩa trang. Ngồi vào xe, anh không vội nổ máy mà lấy ra điếu thuốc, chăm lửa rồi đưa vào miệng. Đến khi điếu tàn quá nửa, Tống Tử Kỳ quăng nó xuống dưới rồi dùng chân nghiền mạnh. Song, anh nổ máy, phóng xe tốc độ cao trên đường cao tốc.

Dừng xe trước nơi sang trọng, mang màu gốc là đen xám. Nơi mà khi chưa bước vào thì người phía trong đã biết anh ai. Tống Tử Kỳ bình tĩnh mở cửa bước ra. Những người mang sắc mặt vô cảm nhìn anh, rồi họ hướng dẫn anh vào trong. Đi qua nhiều sảnh lớn, đâu đâu cũng trưng bày hổ, khí thế ngút trời. Và chắc rằng Bạch Hổ Đường là nơi "làm ăn" lớn nhất đất nước, nơi mà không phải dân xã hội đen nào cũng được nể trọng, và có vị thế trong giới.

Người đàn ông thân hình cao to, xăm nét rồng phượng đầy hai cánh tay, tóc ông bạc trắng, nhưng sắc mặt vốn rất xuân, rất khỏe. Đưa mắt dò xét khắp người Tống Tử Kỳ từ đầu đến chân, ông đưa tay ngoắt anh, như thể đang gọi cún con.

Độ ấy, Tống Tử Kỳ hạ mình, tiến về phía Bạch Đại Hổ, anh vốn chưa từng muốn trở thành kẻ dưới trướng, và dường như dù có mơ thì anh cũng không thể mường tượng ra hiện thực này. Nhưng có lẽ thứ khiến anh thất vọng, và vạn lần hụt hẫng còn tệ hại hơn thế. Điều Tống Tử Kỳ mong cầu đâu chỉ có mỗi chuyện sống hạnh phúc bên Dịch Dao, bởi, anh còn muốn sống để hướng về phía thiện. Mặc dù trong thâm tâm, anh luôn muốn giết người.

...........

Kể từ lúc ngồi vào bàn cho đến tận bây giờ cũng là hơn 4 giờ đồng hồ. Dịch Dao tay cầm viết, mắt dán vào tài liệu, cô cố tỏ vẻ bận bịu nhưng thật chất là muốn mình không bị phân tâm, không nghĩ về Tống Tử Kỳ.

Quá nửa đêm, cô nằm trên giường trằn trọc, không thể ngủ.

Ngồi tựa lưng vào thành giường, Dao cầm trên tay vài viên thuốc ngủ. Uống xong, cô đặt lọ thuốc vào ngăn kéo tủ rồi đắp chăn ngang ngực, cố gắng chìm vào giấc ngủ sâu. Vài chục phút trôi qua, Dao lại mở trừng hai mắt, cô xoay mình về phía cửa sổ đặng ngắm nhìn mấy bông hoa giấy áng hiện sau ánh trăng sáng. Nhìn chúng đu đưa trong gió, cô lại nhớ đến bà. Vừa nghĩ đến đó, thay vì rơi nước mắt, Dao bỗng hé môi cười. Chí ít thì cô cũng đã sống những tháng ngày quá đỗi hạnh phúc như thế.

Những bông hoa giấy bỗng nhòe đi, hai mi từ từ khép lại, Dao nằm thẳng người, ngủ khi đang cười. Cô mơ về gia đình lý tưởng mà mình hằng khao khát.

...........

4 giờ sáng, ngày 08.12

Cánh cửa phòng ngủ từ từ mở ra, Tống Tử Kỳ đi chân trần bước vào trong. Anh thận trọng ngồi dưới nền, tay kê lên giường, và đưa mắt nhìn cô - người đang ngủ say giấc.

Chậm rãi đưa ngón tay trỏ vén nhẹ tóc mai của cô, anh nhìn cô đắm đuối, và ánh mắt đó chưa bao giờ thay đổi. Dù là tuổi 18 hay gần 30 thì anh luôn nhìn cô bằng tất cả "vốn liếng" của mình - thứ chỉ có ở những kẻ đã yêu sâu đậm, bởi thứ họ trao đi đâu chỉ là con tim mà còn cả thể xác và linh hồn.

...........

- 'Anh không cố ý lớn tiếng với em', thì thầm, anh nói.

- Dù bất cứ giá nào, anh cũng sẽ không để em bị liên lụy.

Tống Tử Kỳ chống tay lên nệm. Anh chòm người, và hôn vào trán cô.

- Biết rõ là mình yêu em, nhưng giờ anh mới nhận ra đó còn hơn cả yêu...

Khi anh vừa dứt lời, Dịch Dao bỗng chậm rãi hé mắt.

- Tử Kỳ?

Ngồi nghiêm chỉnh trên sàn, anh lặng thin.

Dịch Dao chống tay ngồi dậy, và nhờ vào ánh đèn ngủ, cô thấy sự bất thường trong ánh mắt của anh.

- Hôm nay anh--

Tống Tử Kỳ đột nhiên ôm cô vào lòng. Hai gối quỳ dưới sàn, anh kéo cô về phía mình rồi ôm thật chặt.

- Anh nghỉ việc rồi!

Đẩy anh rời khỏi người mình, Dao tròn mắt, không khỏi ngạc nhiên.

- Tại sao?

Không e ngại, Tống Tử Kỳ liền ngồi đối diện cô trên giường, anh thẳng thắn.

- Vì anh muốn trở về Tống gia.

Dao đưa mắt nhìn anh, cô hầu như không tin vào tai mình.

Tống Tử Kỳ tiếp tục.

- Em không vui à?

Rút tay mình ra khỏi tay anh, cô cứng giọng.

- Tại sao anh lại trở về nơi khiến anh tổn thương? Tại sao anh--

- Vì anh muốn Tống thị!

Nhìn thẳng vào mắt Tống Tử Kỳ, cô rưng rưng vì thất vọng. Hai mắt áng nước, cô nghi ngờ.

- Anh từng nói sẽ không trở thành người như bố em hoặc bố anh. Nhưng anh đang cố để trở nên giống họ, anh có biết không?

Đặt tay lên vai, rồi kéo cô gần sát mình, Tống Tử Kỳ chắc nịch.

- Hãy tin anh! anh sẽ không để em phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.

Cố tránh né, cô lùi về phía thành giường, đồng thời đưa ánh mắt sợ sệt nhìn Tống Tử Kỳ. Cô không sợ anh, cô chỉ sợ hiện thực.

- Em không muốn trở về!

- Nhưng em có từng nghĩ mình vốn là con gái của Mộng Triết Minh, còn bố anh là Tống Bình, vậy tại sao chúng ta phải khổ sở như vậy?

Rơi nước mắt, Dao lắc đầu.

- Em đã chịu đủ loại mất mát. Em không muốn về đó rồi lại mất thêm anh...

Nhìn anh, cô mếu máo.

- Về làng Thạch Bàn đi Tử Kỳ?!

Anh nhếch mày, ánh mắt lạnh lùng, dứt khoát. Trước khi hé môi, Tống Tử Kỳ đột nhiên kéo cô vào lòng như thể muốn trói buộc cô cạnh mình cả đời.

- Anh không thể về đó.

- .....

- Thứ anh muốn là Tống thị, và anh sẽ không đi đâu cả.

Ngước mặt nhìn anh, Dao run giọng.

- Em muốn dựa dẫm vào Tống Tử Kỳ chứ không phải nhị thiếu của Tống gia.

Kiên nhẫn, anh hé lời.

- Tống Tử Kỳ chính là nhị thiếu của Tống Gia.

Giữ chặt tay vào vai của Dịch Dao, anh nhất quyết không để cô thoát khỏi mình. Nhìn anh, cô kịch liệt phản đối ý nghĩ sai lệch kia nên liên tục lắc đầu.

Giọng cô bỗng nghẹn đặc vì khóc nấc.

- Nói em biết...tại sao anh muốn về đó?

Tống Tử Kỳ nghiêm nghị. Trong ánh mắt của anh, nó áng lên tham vọng và niềm khát khao mãnh liệt. Sâu thẩm bên trong, nó còn có phần oai nghị và điên cuồng như con sói đầu đàn.

- Không phải anh đã nói rồi sao? Chỉ đơn giản vì anh muốn - có - Tống - thị.

Mạnh tay đẩy anh ra xa, trong cơn phẫn nộ, Dao tát mạnh vào mặt anh. Tống Tử Kỳ ngồi vững như pho tượng, và dường như đó là điều anh muốn.

- 'Dao...', tiến lại gần, anh khẽ đưa tay chạm vào cô.

Thu mình lại cuối góc gường, giờ đây cô thật sự sợ hãi người đàn ông trước mặt. Tống Tử Kỳ nhìn vào chiếc nhẫn cầu hôn trên tay cô, anh càng thấy tồi tệ.

- Dao, nghe anh nói!

Dịch Dao cố gắng vùng vẫy nên Tống Tử Kỳ liền mạnh tay đè chặt cô xuống giường. Hai mắt cô sánh nước, nó mở to rồi nhìn thẳng vào anh.

- 'Anh không thể bảo toàn được tính mạng của mình nếu là một cảnh sát, nhưng nếu đứng ở vị trí cao, anh có thể làm nhiều hơn thế, có thể bảo vệ được em, và bảo vệ gia đình nhỏ của chúng ta', Tống Tử Kỳ nhếch môi cười, rồi anh măng mơ chiếc nhẫn trên tay cô, 'Không lâu nữa, em sẽ là vợ của anh. Đó mới là ước mơ của anh'.

Dao bỗng lặng thin, cô xoay mặt về phía cửa sổ đặng tránh ánh mắt của Tống Tử Kỳ. Cô vốn lo sợ khi phải dấn thân vào thế giới phức tạp của những kẻ có tiền, nhưng thật chất, Dao không thể rời xa anh, và cô còn biết rằng trên chặn đường anh đi sau này không thể không có cô bên cạnh. Tống gia không phải là nhà, nó chính là hang cọp. Bạn trai cô không phải trở về nơi gốc rễ mà là đang tự đánh mất chính mình. Dao không thể mất thêm anh nữa, vì đời cô vốn đã trống rãi quá rồi.

Tống Tử Kỳ khẽ đưa tay chạm cằm, xoay mặt cô về chính diện. Dịch Dao câm như hến. Khoảnh khắc đó, anh nhận ra mình đã có thể thuyết phục được cô.

- 'Hãy tin ở anh. Anh mãi là Tống Tử Kỳ của em', môi kề sát tai, anh nói lời ma mi, mê hoặc lòng người.

Ánh mắt Dao nhìn anh bỗng dịu nhẹ, cô dường như đã thật sự để anh trong tim - cái vị trí mà ai cũng tưởng rằng không còn nữa, bởi, nó đã bị chôn từ cái hôm bà qua đời. Và ngay cả Tống Tử Kỳ cũng mang suy nghĩ ấy. Nên anh chưa từng dám chắc Dịch Dao sẽ yêu mình.

Đặt môi lên môi cô, anh nhẹ nhàng hôn. Hạ thấp thân mình xuống giường nhằm để sát gần cô hơn, nụ hôn của Tống Tử Kỳ ngày càng mãnh liệt. Anh hôn lần xuống cổ rồi dừng lại ở ngực. Khi tay anh di chuyển xuống lưng quần, Dịch Dao liền vấu chặt, nét mặt không muốn.

Tống Tử Kỳ ngước mắt nhìn rồi anh vội rời khỏi người cô, anh chặn đứng niềm hoan lạc của mình, và kiểm soát con quỷ trong tâm. Khi anh vốn định rời phòng, Dao liền nắm chặt tay, không để anh đi.

Đưa mắt nhìn, giọng cô khe khẽ, rất đáng yêu.

- Em muốn được anh ôm ngủ...

Tống Tử Kỳ khẽ cười. Nằm trong lòng anh, Dao thấy bình yên đến lạ. Cứ y như rằng mọi điều xấu xa ngoài kia đều chặn đứng đằng sau bờ vai rộng của anh.

...........

Đồng ý rằng tình dục được bao hàm trong tình yêu. Nhưng hành động riêng lẽ phát sinh bởi cảm xúc nhất thời rồi sinh ra tình dục chưa hẳn đã được bao hàm bởi tình yêu. Và tình yêu không phải yếu tố dẫn đến việc làm tình. Người ta làm tình với nhau chưa hẳn đã yêu nhau.

Khi người ta càng yêu nhau, thì cái nhu cầu đó càng ít đi.

Những người yêu nhau, họ dùng nó để duy trì giống nồi, và để gắn kết với đối phương, khi đó, người ta cũng có trách nhiệm với nhau. Chứ há chẳng phải được đinh ninh để khiến nhau thỏa mãn, rồi rũ bỏ trách nhiệm sau một đêm.

Một người đàn ông khi nhìn thấy một người phụ nữ và chỉ muốn làm tình thì e rằng trong mắt hắn, cô ấy không phải là phụ nữ mà là một công cụ, không phải người hắn muốn ở bên, mà là người hắn dùng để giải quyết nhu cầu sinh lý.

Nếu cô ấy là người hắn yêu, hắn quý thì dù ở đâu, cô ấy cũng sẽ có giá trị. Nhưng nếu ở trong trường hợp ngược lại, thì người phụ nữ đó chỉ có giá trị khi trần trụi và đánh mất phẩm hạnh của mình mà thôi.

Tống Tử Kỳ không biết mình đã trót yêu cô khi nào. Anh cũng không biết tình yêu của mình đã khiến cô động lòng, và động tình. Ngày trước, anh khao khát có được cô. Ngày nay, khi hay tin cô mắc bệnh phụ nữ, con quỷ dữ trong anh đột nhiên bạch hóa, nó sợ phải làm cô đau còn hơn việc nó bí bách, không thể thăng hoa.