Tia Sáng Trong Tôi

Chương 62: Khi anh không còn là chính anh




Nghĩa trang có lẽ không chỉ là nơi lạnh lẽo nhất, mà còn là nơi để người ở lại bày tỏ sự tiếc thương, và nỗi nhung nhớ lòng mình.

Đứng trước linh mộ đề tên Cố Lương, Tống Tử Kỳ mặc đồng phục cảnh sát, tay cầm bình rượu trắng. Đứng trước mặt bạn hữu, anh tự thấy hổ thẹn, hai mắt nhắm chặt.

Xen lẫn sự bất kham trong lời mà anh từng hứa với Cố Lương, chính là sự phẫn nộ, ngày anh vào học viện rồi thành cảnh sát thì danh từ ấy chưa từng bị vấy đục bao giờ, mãi cho đến ngày hôm nay.

Đặt chung rượu nhỏ trước bia mộ, Tống Tử Kỳ ngồi cạnh bên, khẽ lời tâm sự. Và dường như rằng trong mắt Tống Tử Kỳ, Cố Lương đang ở ngay trước mặt mình. Đưa mắt nhìn thẳng về phía bia mộ, anh nói chuyện như thể hai người bạn cũ đang gặp nhau.

Rót rượu vào chung nhỏ, anh đổ nó xuống đất rồi uống phần mình.

- Cậu quả thật tiên đoán như thần...

Tống Tử Kỳ phóng tầm mắt nhìn xa xa, nơi mà từng bia mộ được xếp ngay hàng thẳng lối. Trên từng tấm bia xám, họ tên chiến sĩ được khắc bằng chữ đỏ, nhưng còn có những tấm mộ không tên, bởi khi được tìm thấy thì người ấy chỉ còn một bàn tay, hay thậm chí là một con mắt.

Khẽ chạm tay vào tấm bia lạnh, Tống Tử Kỳ thủ thỉ.

- Ngày còn ở học viện, cậu từng nói nếu sở cảnh sát khiến cậu không hài lòng thì nhất định sẽ đầu quân cho Bạch Đầu Hổ.

Đang nói giữa chừng, anh bỗng cười.

- Tiểu Cố, cậu vốn không phải thằng trơ trẽn nhất.

Vỗ vào tấm bia, anh nhướng mày.

- Thằng đó nên là tôi mới phải.



...........

Ba năm trước.

Vài ba cậu thanh niên trẻ ở học viện cảnh sát ngồi xếp thành vòng tròn, họ tận dụng giờ nghỉ trưa đặng nói về đời, về sau này.

Cố Lương là thanh niên hoạt bát, hài hước nên liền xung phong nói trước. Cậu nằm dài trên tấm lưng to của Tống Tử Kỳ, hai mắt nhìn lên trời giữa trưa, nên đôi mắt hí dường như là điểm mạnh bởi cậu không cần phải nheo, nó vốn đã híp rồi.

- Lúc học cấp 3, mỗi lần nhìn bố thì tôi đều muốn trở thành cảnh sát.

Tống Tử Kỳ ngồi cạnh bên liền bông đùa: 'Cậu ngốc như vậy cũng làm cảnh sát được à?'

- 'Năm đó, tôi đã dồn hết sinh lực, cấm đầu vào học, không ngờ ông trời không phụ người có lòng', đưa mắt nhìn Tử Kỳ, anh tiếp tục, 'Cậu có giỏi cỡ nào thì không phải bây giờ đang đứng ngang hàng với tôi sao?'

- Còn chưa biết chắc, phải xem ai sống lâu hơn.

Chặc lưỡi, Cố Lương bật ngồi dậy, đưa mắt nhìn anh.

- Nếu chỗ này không chứa được tôi, tôi sẽ tìm tới chỗ Bạch đại ca.

- Cậu là cảnh sát, hắn là xã hội đen. Đầu cậu chứa phân à?

Liếc mắt nhìn Tống Tử Kỳ, Cố Lương đột nhiên hạ giọng.

- Không phải cảnh sát nào cũng sống theo chính nghĩa. Xã hội đen đôi khi sống trượng nghĩa hơn thế. Cậu không hiểu được đâu đồ ngốc, bố tôi là cảnh sát, tôi biết hết đấy.

...........

Khi trời vừa sập tối, Dịch Dao vốn định bắt xe về nhà nhưng ngay khi vừa đặt chân đến cổng bệnh viện, cô đã thấy xe của Tống Tử Kỳ đậu trước cửa. Chỉnh lại túi xách đang mang trên vai, cô nhanh chân tiến về phía cửa, rồi dùng tay gõ mạnh vào cửa kính nhằm đánh thức người đang ngủ say.

Phía sau, chiếc xe màu xám khói bỗng dừng lăn bánh.

- Bác sĩ Mộng, có chuyện gì vậy?

Mở cửa xe, Dương Nhất Kiệt bước về phía cô rồi đưa mắt nhìn Tống Tử Kỳ đang ngủ bên trong. Nhận thấy bộ dạng lo lắng của Dịch Dao, anh liền lên tiếng.

- Có lẽ anh ta say rồi, cô gọi điện xem sao.

Đưa mắt nhìn Dương Nhất Kiệt, cô đứng đối diện anh. Và không biết tự bao giờ cô lại thân thiết với anh đến vậy.



- Tôi không mang điện thoại.

Đưa điện thoại về phía cô, anh không nói gì thêm. Trước ánh mắt nhiệt tình của Dương Nhất Kiệt, cô tuy e ngại nhưng vẫn nhận lấy. Ngay khi vừa mở sáng màn hình, cô bỗng tròn mắt nhìn anh. Dương Nhất Kiệt tằng hắn, cố tránh né. Anh đưa mắt nhìn lung tung rồi ra lời thúc giục.

- Mau gọi cho anh ta đi.

Bấm số gọi điện, ngay khi điện thoại trong túi run lên, Tống Tử Kỳ liền bị đánh thức. Anh nhau mày nhìn ra phía ngoài, rồi vội mở cửa, để cô bước vào trong. Độ ấy, cô trả lại điện thoại cho Dương Nhất Kiệt, trước khi vào xe, cô khẽ nhỏ tiếng.

- Anh nên đổi hình nền khác thì hơn, tôi không muốn ai đó sẽ hiểu lầm.

Vốn ngồi ở ghế láy, Tống Tử Kỳ bỗng nhảy sang ghế phụ, anh hạ ghế rồi nằm dài ra đấy, hai tay đan vào nhau, đặt trước ngực.

- Em còn đứng đó làm gì? Về nhà!

...........

Suốt chặn đường rời thành phố, và cho đến khi vào ngoại ô, Tống Tử Kỳ vẫn nằm im thin thít, không hé nửa lời. Dao nhiều lần vừa láy xe vừa liếc anh nhìn. Có lẽ anh đã thiếp đi vì say rượu nhưng cũng có thể anh làm lơ, không màng ngó ngàng đến người kế cạnh. Đưa mắt nhìn xuống chân, Dao liền phát hiện điếu thuốc hút dở, song, cô lại nhìn qua anh.

- 'Ngày của anh hôm nay thế nào?', cô đột nhiên lên tiếng.

Hãy nhắm mắt, anh khẽ giọng.

- Không có gì đặc biệt.

- Không phải anh đã bỏ thuốc rồi à, tự dưng hôm nay lại hút, còn uống say bí tỉ nữa.

Mở mắt, anh nhìn về phía cô. Độ ấy, Dao hướng thẳng mắt về phía trước, tập trung láy xe.

- Vì anh thấy khó chịu....

Không đáp, cô vừa di chuyển vô lăng vừa nhanh mắt liếc nhìn anh. Tống Tử Kỳ cũng không nói thêm lời nào, chặn đường về nhà sau đó cũng trở nên yên tĩnh, nó bình đến độ khiến người thấy sợ.

...........

Bước vào phòng khách, Dao với tay bật sáng đèn, còn Tống Tử Kỳ thì một mạch đi thẳng vào phòng ngủ, không màng nhìn cô lấy một lần.

- 'Tử Kỳ?', dõi mắt nhìn theo, cô cố gọi tên anh.

Anh vội vàng mở cửa, vội vàng bước vào trong. Dao liền nhanh chân đi theo phía sau, không thôi gọi tên anh.



Cô chặn tay ở cửa rồi bước vào phòng.

- Rốt cuộc đã có chuyện gì?

Tống Tử Kỳ đứng đối mặt với cô, giọng anh trầm trầm, ánh mắt xa lạ.

- Em ra ngoài đi, anh muốn ở một mình.

- Tử--

Chỉ tay về phía cửa, anh lớn giọng.

- Ra ngoài!

- .....

Như kẻ hoàn hồn, ánh mắt anh bỗng dịu lại.

- Anh muốn được yên tỉnh một mình. Em--

Không đáp không rằng, Dao rời đi trong lặng thin. Khẽ tay đóng cửa, cô tuy không nhìn anh nhưng ánh mắt đó hầu như không giận, mà là tổn thương.

Tống Tử Kỳ chưa từng như thế, bạn trai của cô chưa từng như thế!

...........