Thuyền Đêm Bến Vắng

Chương 31: Con dâu




Hôm nay mẹ Giang đến thăm một người bạn cũ đang nằm ở khoa Tim mạch của bệnh viện.

Khoảng thời gian trước, người bạn đó cảm thấy tim không khỏe, thỉnh thoảng không thở được nhưng vẫn cứ lần lữa không đi khám.

Một lần nọ, người bạn ấy ngất xỉu ngay trong bếp nhà mình do ngừng thở, đã khiến con cháu phải sợ hãi và gọi 120 đưa người đó đến bệnh viện. Sau khi khám, bác sĩ cho biết là nhồi máu cơ tim và phải tiến hành phẫu thuật cắt bỏ bằng laser ngay lập tức.

Sau khi phẫu thuật xong, bệnh nhân cần được theo dõi tại bệnh viện để ngăn ngừa các biến chứng.

Hay tin, mẹ Giang vội dành thời gian đến bệnh viện thăm ông ấy.

Sau khi thăm bạn xong vào buổi chiều, bà ấy đang trên đường đến bãi đậu xe của tòa nhà phòng khám thì nhận được cuộc gọi từ bố Giang hỏi khi nào bà ấy sẽ về, thế là bà ấy vô thức dừng bước để trả lời.

Đột nhiên, sau lưng bị một lực mạnh tác động, bà ấy bị hất văng vào bụi cỏ, lăn qua một cành cây khô và tất chân của bà ấy cũng bị đầu cỏ nhọn rạch xước.

Vừa đang định nổi giận, bà ấy nghe thấy một âm thanh trầm đục như có vật gì đó đập mạnh xuống đất, lúc quay đầu lại thì chỉ thấy một vật thể máu me be bét, bên cạnh là một cô gái trẻ mặc áo bác sĩ với nửa người đầy máu.

Cô gái trẻ nhìn bà ấy, miệng hơi hé khẽ lẩm bẩm, lông mày nhăn lại vì đau, cà phê trong tay tràn ra đất trộn lẫn với máu của bệnh nhân rơi từ trên tòa nhà xuống ở bên cạnh.

Nó lan sang chiếc áo blouse trắng của cô, nhìn từ xa trông giống như một bông hoa móng tay màu nâu đỏ đang nở rộ.

Những ngón tay của cô vẫn vô thức co giật trong vũng máu, rồi cô nhanh chóng lịm đi.

Mẹ Giang nhận ra chính bác sĩ này đã đẩy và cứu sống bà ấy, nhưng vẫn hét lên vì sợ hãi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bà ấy muốn đi lên nhìn thử, nhưng ngay sau đó những bác sĩ đang nghỉ trưa gần đó đều đã hớt hải lao tới.

“Bác sĩ Nhậm, bác sĩ Nhậm! Tỉnh dậy đi, cô ổn không?”

“Nhanh, mau gọi băng ca, đưa bác sĩ Nhậm đi cấp cứu.”

Bà ấy nhìn nữ bác sĩ trẻ được khiêng lên băng ca, khuôn mặt tái nhợt và đôi môi không còn huyết sắc, cánh tay buông thõng lắc lư theo băng ca trông như một con chim bị gãy cánh.

Mẹ Giang vô thức đi theo, nhưng bị một bác sĩ cản lại.

“Chào bác, chúng tôi tạm thời phải dọn dẹp khu vực này, vì vậy bất cứ ai không có phận sự xin vui lòng rời đi ngay bây giờ.”

“Tôi biết, nhưng cô gái kia vừa mới cứu tôi, tôi muốn đi qua xem thử.” Mẹ Giang lo lắng dõi theo bóng băng ca đi xa.

“Cháu hiểu cảm giác của bác, nhưng bệnh nhân cần được điều trị, xin bác hãy rời đi ngay bây giờ ạ. Cảm ơn bác đã phối hợp với công việc của bọn cháu.”

Người này vừa dứt lời thì một nhân viên bảo vệ từ xa chạy tới, tay cầm cuộn băng rào chắn màu vàng.

Bác sĩ nhận lấy, xua đuổi đám đông rồi dùng rào chắn bao vây hiện trường để chờ cảnh sát đến.

Mẹ Giang nhìn quanh, nhận thấy góc cỏ cứng nơi bà vừa ngã xuất hiện góc của một bảng hiệu trong suốt.

Bà len lén đi tới nhặt lên xem thử, là bảng tên của nữ bác sĩ đó.

Khi cô đẩy mạnh, mẹ Giang đứng không vững, loạng choạng vung hai tay nên vô tình làm rơi tấm bảng tên đeo trên ngực áo cô.

Họ tên: Nhậm Vãn Chu

Chức danh: Bác sĩ khoa Da liễu

Bên cạnh là bức ảnh dài 10cm của cô gái, nhìn vào ống kính với nụ cười dịu dàng, đôi mắt đen láy phát sáng như hắc diện thạch, như thể có thể xoa dịu nỗi đau và sự giày vò của người bệnh.

Cô gái này đẹp quá, mẹ Giang cẩn thận nhặt lên rồi cất vào túi mình.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bà ấy nghĩ cứ giữ bảng tên này lại trước đã, sau này quay lại bệnh viện thăm cô thì có thể trả nó cho cô.

-

Mẹ Giang ôm tâm trạng kinh hồn bạt vía trở về, đúng lúc cả hai bố con đều ở nhà.

Bố Giang bàng hoàng khi thấy vợ về nhà trong tình trạng hồn xiêu phách lạc, vội chạy tới hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.

Giờ phút này mẹ Giang về đến nhà, cuối cùng cũng có chút cảm giác an toàn, mới hoàn hồn.

Bà ấy kể lại toàn bộ sự việc xảy ra trong bệnh viện, đồng thời lấy ra bảng tên của nữ bác sĩ, nói rằng hôm nào đó cả nhà phải đến thăm và cảm ơn cô đàng hoàng.

Giang Độ ở một bên thờ ơ nghe, trong lòng thậm chí hơi buồn cười, bởi lẽ anh nghĩ thời buổi này rồi ai còn ngu ngốc lao tới tiếp người nhảy lầu nữa chứ, không muốn sống nữa à?

Anh quay đầu thản nhiên liếc nhìn bảng tên trên bàn.

Trong phút chốc, máu trong cơ thể anh như đông cứng lại, não mất khả năng suy nghĩ, trái tim chìm thẳng xuống dưới như bị bít chặt bởi một hòn đá, anh không thể tin vào mắt mình.

Anh đứng ngây đờ tại chỗ trong hai ba giây, hoặc cũng có thể là hai ba phút.

Anh cầm lấy bảng tên, ngẩng đầu nhìn mẹ Giang, nghiêm mặt hỏi: “Mẹ có chắc chắn là cô ấy không?”

Mẹ Giang bối rối trước ánh mắt khẩn thiết của con trai: “Mẹ chắc mà, mẹ đã quờ trúng tấm bảng này từ trên người cô ấy đó.”

Giang Độ nghe vậy không nói hai lời, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, quay đầu lao ra ngoài.

“Sao vậy con trai, con biết cô ấy hả?” Ở phía sau, mẹ Giang khó hiểu hỏi.

Giang Độ cố kìm nén sự tức giận và sốt ruột của mình, giận dữ hét lên.

“Cô ấy là con dâu tương lai của mẹ đấy!”