Khi nhận được tin nhắn của Vãn Chu, bác sĩ Trương đang ngồi khám bệnh trong phòng khám khoa ngoại.
Khi nghe thấy âm báo tin nhắn trên điện thoại, anh ta nhấc máy lên thì thấy là của bác sĩ Nhậm, chợt kích động bật thốt “Ôi vãi”.
Bệnh nhân đang đợi bác sĩ Trương cho biết kết quả, đột nhiên thấy phản ứng khác thường của bác sĩ, bỗng chốc toát hết mồ hôi.
Thậm chí bệnh nhân đó cũng đã nghĩ xong nơi chôn cất sau khi mình chết rồi, loại bệnh trầm kha nào mà có thể khiến bác sĩ phải nói tục như thế chứ.
“Bác sĩ, có gì bác cứ việc nói thẳng đi ạ… Chúng tôi có thể chịu đựng được mà…” Phòng tuyến tâm lý của bệnh nhân bị phá vỡ, thậm chí bệnh nhân còn bắt đầu lau nước mắt.
Bác sĩ Trương kịp nhận ra, hơi dở khóc dở cười, vội quay lại nói với bệnh nhân về bệnh tình của họ.
Thấy bệnh tình của mình không quá nghiêm trọng, bệnh nhân thở phào nhẹ nhõm.
Tin nhắn Vãn Chu gửi cho bác sĩ Trương là: “Bác sĩ Trương, trưa mai anh có rảnh không, chúng ta cùng nhau ăn trưa đi.”
Sao có thể không làm anh ta phấn khích được chứ, sau một thời gian dài, đây là lần đầu tiên bác sĩ Nhậm chủ động hẹn anh ta đấy.
Quả thật là vén mây thấy ánh trăng mà, bác sĩ Trương thầm cảm động đến mức hai hàng nước mắt chảy dài.
-
Giữa trưa hôm sau, Vãn Chu ăn một bữa cơm với bác sĩ Trương ở căng tin.
Cơm ở căng tin vẫn dở như mọi ngày.
Vãn Chu chọn vài món miễn cưỡng trông có thể ăn được.
Sườn xào chua ngọt, hình như đầu bếp đã đổ cả chai giấm vào thì phải. Rau muống xào không thấy một giọt dầu nào cả. Trứng xào cà chua, món mà ngay cả cháu trai mười tuổi của Vãn Chu cũng biết làm, ngọt đến mức chết điếng người.
Nếu Vãn Chu là viện trưởng, người đầu tiên cô muốn sa thải sẽ là đầu bếp ở căng tin.
Thật khó để không tin rằng người đầu bếp này không có mối quan hệ gì ở bệnh viện, nếu không thì sao có thể vẫn được đứng bếp mấy chục năm như một thế được.
Nhìn vẻ mặt của bác sĩ Trương, cô đoán anh ta cũng không khá hơn là bao.
Đồ ăn rất tệ cộng thêm hoàn cảnh huyên náo không phải là nơi thích hợp để trò chuyện.
Giữa chừng còn gặp phải đồng nghiệp của bác sĩ Trương tới ngồi cùng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vãn Chu có ấn tượng với vị bác sĩ này, anh ta có tiếng là một người nghiêm khắc ở bệnh viện.
Nhưng bây giờ lúc ăn cơm, cô hoàn toàn không nhìn thấy một chút sự nghiêm khắc nào từ anh ta cả.
Trên bàn cơm anh ta đang liên tục than phiền về bệnh nhân kì khôi mà anh ta gặp sáng nay, càng nói càng kích động, giọng anh ta to đến mức một số bác sĩ ở những bàn khác phải liên tục nhìn sang.
Vãn Chu liếc mắt ra hiệu cho bác sĩ Trương, anh ta cũng lập tức hiểu được.
Hai người nhanh chóng ăn xong rồi rút lui.
Vãn Chu mời bác sĩ Trương đến quán cà phê ở tầng một phòng khám ngoại trú của bệnh viện ngồi một lát.
Nếu Vãn Chu cho căng tin bệnh viện âm 100 thì quán cà phê thủ công tư nhân ở tầng một này sẽ được cộng 100 điểm.
Lần đầu tiên đến đây mua cà phê, cô đã rất ngạc nhiên và không tin được hương vị ở quán cà phê tại tầng một bệnh viện lại có thể nguyên chất đến thế.
Thức uống yêu thích của cô là Black Americano, có hàm lượng caffeine cao, rất thích hợp cho các bác sĩ làm việc ca đêm, giúp sảng khoái tinh thần, loại bỏ mệt mỏi và thúc đẩy tuần hoàn máu.
Cô gọi một ly Black Americano, rồi quay sang bác sĩ Trương và hỏi anh ta muốn uống gì.
Bác sĩ Trương xem thực đơn, một hồi lâu mới nói: “Giống cô đi.”
Sau khi cà phê được bưng lên, hai người đều chìm vào im lặng.
Thật ra kể từ khi bị trầm cảm, cô gặp rất nhiều khó khăn và lo lắng về loại hình giao tiếp này, vậy nên cô luôn từ chối yêu đương trong nhiều năm qua, niêm phong tình cảm của mình.
Nhưng Vãn Chu vẫn quyết định lên tiếng bất chấp áp lực.
Thiếu quyết đoán sẽ dẫn tới loạn.
“Bác sĩ Trương, thật ra hôm nay tôi gọi anh tới đây là muốn nói…”
Cô chưa kịp nói hết thì bác sĩ Trương đã lập tức đánh gãy lời cô.
“Bác sĩ Nhậm, tôi biết cô định nói gì. Hai người... quen nhau thế nào vậy?”
“Là bạn học cùng cấp ba với tôi.” Vãn Chu nhấp một ngụm cà phê, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nếu là bạn cấp ba, sao trước đây không thấy hai người đả động gì mà bây giờ đột nhiên ở bên nhau rồi. Tôi cũng... đã theo đuổi cô rất lâu rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Là tôi vẫn luôn yêu thầm anh ấy.”
“Hai người, sẽ kết hôn chứ?”
“Không biết nữa... Nhưng nếu anh ấy muốn, tôi nghĩ mình cũng sẽ đồng ý.”
Nghe xong, bác sĩ Trương cúi đầu xuống với vẻ cô đơn.
“Ừm, tôi biết rồi, bác sĩ Nhậm. Trong khoảng thời gian này... hy vọng tôi đã không gây rắc rối gì cho cô.”
“Không sao, không có rắc rối gì cả. Anh rất tốt, nếu trong lòng tôi không có người mình yêu, có lẽ tôi sẽ thật sự ở bên anh.” Vãn Chu mỉm cười dịu dàng với bác sĩ Trương.
“Vậy... tôi đi trước nhé, còn công việc phải làm. Tạm biệt bác sĩ Nhậm.”
Còn chưa chờ Vãn Chu đáp lời, bác sĩ Trương đã nhanh chóng bỏ đi, như thể ở thêm một giây nữa sẽ khiến anh ta lộ ra vẻ bối rối.
Hầy, Vãn Chu thầm thở dài, nhìn cốc cà phê đối diện.
Bác sĩ Trương không hề đụng vào nó.
Thầm nghĩ vứt đi lại hơi tiếc, hay là mình lấy về cho Lưu Hiểu Lâm đi, đúng lúc sáng nay nghe cô ấy than buồn ngủ suốt.
Vãn Chu xách hai cốc cà phê, vừa ra khỏi cổng chính, tuỳ ý ngẩng đầu nhìn lên, chợt phát hiện ở cửa sổ tầng mười một của phòng khám ngoại trú, có một người đang lảo đảo sắp ngã.
Tim cô thắt lại, ngay sau đó người kia nhảy ra và rơi thẳng xuống.
Đôi mắt tinh tường của Vãn Chu nhận thấy tại nơi người kia sẽ rơi xuống có một người phụ nữ trung niên đang đứng nghe điện thoại, không hề hay biết tai họa sắp xảy ra.
Tuy nhiên, chỉ trong vài giây, Vãn Chu đã phản ứng ngay lập tức. Cô chạy về phía người phụ nữ, thậm chí còn chưa kịp ném cà phê mà đã đưa tay ra và dùng hết sức đẩy bà ấy sang một bên.
Cô chưa kịp hoàn toàn né tránh, khó khăn lắm mới có thể lăn sang một bên, thì người kia đã rơi xuống đất đánh rầm một cái.
Một nửa cơ thể của Vãn Chu phải chịu trọng lực từ cú ngã của người rơi xuống.
Cô đau đến mức còn chưa kịp lên tiếng đã ngất đi.
Điều cuối cùng cô nhìn thấy là cà phê bị đổ ra đất và một người phụ nữ trung niên đang la hét bên cạnh.
Ôi, tiếc thật đấy, cô còn chưa kịp uống thêm vài ngụm Black Americano nữa.