Đầu tháng 2, thành Trường An tuyết sớm tan.
Hình Viễn mang theo một thân hàn khí vào Phù Vân tiểutrúc , Thẩm Dụ ở tiểu đình trong ao sen ngắm tuyết, nghe tiếng bước chân hắncũng không quay đầu: “Đã trở về?”
Hắn tự nhiên cũng biết câu này không phải hỏi hắn:“Vẫn thu xếp ở tiểu lâu phố Tây.”
Hắn nói rất là ngắn gọn, trong tiếng tuyết tan tóc tóclạnh giá: “Thế nào?”
Hình Viễn cân nhắc một trận mới trả lời: “Nàng quay vềTrường An đầu tiên là đến Túy Tiên lâu gọi một bàn đồ ăn, ăn no lại mời đại phuở Hồi Xuân đường đến kê thuốc.”
Thẩm Dụ cuối cùng quay đầu lại: “Bị bệnh?”
Hình Viễn lắc đầu: “Thuộc hạ về sau truy hỏi vị đạiphu kia, hắn nói đơn thuốc đó chỉ có một công hiệu… Làm cho phụ nữ cả đời vôsinh.”
Hắn vẫn đứng thẳng tắp, hai tay chống lan can ở tiểuđình, một lát mới nói: “Đem nàng quay về Phù Vân tiểu trúc đi.”
Buổi chiều cùng ngày, Đường Đại bị đón về Phù Vân tiểutrúc, năm tháng trong nháy mắt, lần nữa quay về chốn cũ đã sáu năm.
Liên tiếp mấy tháng đi đường, Đường Quả Nhi sớm đã mệtmỏi không chịu nổi, không quan tâm hiếu kỳ Phù Vân tiểu trúc mới mẻ, thuận theonha đầu dẫn nó vào trong phòng, trước ngủ.
Thẩm Dụ cuối cùng lo lắng cho thân thể Đường Đại, đểcho Hình Viễn đến xem trong viện còn thiếu cái gì cần chuẩn bị. Năm nay mùađông phá lệ rét buốt, Đường Đại quấn áo lông ngồi ở trong tiểu đình ở ao sen.Bên chân nàng là chậu sưởi, than củi cháy rất lớn, trên bàn đá là một bầu rượu.
Hình Viễn cau mày, hắn cũng không muốn quan tâm nàng,thế nhưng thấy nàng, luôn luôn nhớ tới Hà Hinh. Thời gian đã qua lâu lắm, đếnnỗi hắn đã lẫn lộn dáng dấp người trước mặt, lần này đây hắn nhìn nàng chungquy vẫn không nhịn được, ngữ điệu thân thiết: “Đừng ngồi ở chỗ này, gió lớn.”
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, phân phó hạ nhân đem thêm mộtly rượu, nghĩ hắn tửu lượng có lẽ tốt, lại thêm một vò rượu.
Hình Viễn ở tấm đệm gấm trên ghế đá ngồi xuống đốidiện nàng, thấy bầu rượu vẫn còn ấm, vẻ mặt mới tốt hơn: “Uống một mình có hạicho sức khỏe, uống ít thôi.”
Đường Đại đứng dậy rót đầy ly trước mặt hắn: “Vậyngươi uống với ta đi.”
Hình Viễn đem chung rượu uống cạn, tửu lượng của hắnvới Đường Đại, tất nhiên là không so sánh nổi: “Gia buổi chiều có thể qua đây.”
Đường Đại lại rót cho mình một ly: “Ừ.”
Hình Viễn có chút lo lắng: “Ngươi trách hắn có đúngkhông?”
Đường Đại có chút say, xuyên qua nhiều năm thế này,nàng chưa từng say qua, ở thế kỷ 21 càng không uống qua rượu mạnh như vầy, nàngtrước đây cũng không biết say là cái loại cảm giác gì: “Ta vì sao phải tráchhắn? Ta cùng thị vệ của hắn chạy trốn, hắn không giết ta đã là khai ân, ta saocòn dám trách hắn?” Nàng lại làm một chén, tựa hồ cảm thấy rất là thú vị: “Cóthể ta hẳn là nên trách hắn, hắn vốn không muốn có đứa con này.” Nàng lần thứhai nâng bình rót đầy: “Hắn không muốn nó, lại lưu không được, lại đem thị vệcủa hắn mang ta bỏ trốn! Sau đó giữa đường nghĩ biện pháp giết chết nó, vì vậyta đuối lý, tự nhiên là không tiện trách hắn.”
Hình Viễn sắc mặt đại biến, lập tức khẽ quát: “Nói bậybạ gì đó, ngươi uống say!”
Đường Đại lại nhấp một ngụm rượu, ngoài đình giá rét,nhưng trong đình mặt nàng đã đỏ bừng, con ngươi dường như cũng nhiễm thủy sắc,sáng rực thông thấu: “Ta nói bậy? Ta có nói bậy hay không, ngươi không biếtsao?” Nàng vậy mà lên giọng trách hắn, Hình Viễn đoạt lấy ly rượu trên taynàng: “Đưa cho ta, không được uống!”
Nàng vốn đứng không ổn định, lập tức mà ngã vào tronglòng Hình Viễn, mùi rượu đập vào mặt, Hình Viễn thấy trong lòng như ôm một đốnglửa, nàng lại còn không an phận: “Ngươi biết ta hận ai nhất không Hình Viễn?”Nàng phun ra mùi rượu bám lên bờ vai hắn, nắm lấy áo hắn: “Ta hận nhất Diệp ĐộcThành! Ta hận cái người nói cho ta hy vọng, hận thứ hư tình giả ý này.”
Vẻ mặt đó quá mức chăm chú, Hình Viễn đột nhiên khôngphân biệt rõ nàng say thật hay giả say.
Hắn chỉ cảm thấy toàn thân rét run, nàng vậy mà biết,nàng vậy mà ngay từ đầu đã biết, hắn ôm ngang nàng về phòng, ra lệnh cho ngườinấu canh giải rượu đến, nếu là buổi chiều Thẩm Dụ qua, nàng vẫn vẻ say rượu nàysợ là không tốt.
Nhưng mà canh giải rượu còn chưa có bưng lên, Thẩm Dụđã bước vào cửa lớn Phù Vân tiểu trúc.
Hắn ở trước giường thấy Đường Đại say đến nát bét, hắnbiết hắn không nên đến lúc này, hà tất xuất hiện trước mặt nàng, tại thời khắcnàng đau khổ nhất.
Có gia nhân cầm khăn nóng thay nàng lau mặt, nàngkhông thấy Thẩm Dụ, vẫn như cũ nắm Hình Viễn: “Ta thực sự hận nhất Diệp Độc Thành!Ta hận hắn!”
Hình Viễn chỉ đành phải dỗ nàng: “Được rồi, được rồi,chúng ta đã biết, ngươi trước ngủ đi cho khỏe?”
Gia nhân bưng canh giải rượu lên, Thẩm Dụ đi tới đemnàng kéo về, ôm trong lòng mình, nhận lấy chén canh từ gia nhân, chuẩn bị đútnàng. Nàng đột nhiên bắt đầu khóc, khóc đến không còn hình tượng, Hình Viễnkhom người đang muốn đi ra ngoài, đột nhiên nàng khóc to: “Diệp Độc Thành, ngaycả thân sinh cốt nhục của mình ngươi cũng giết, ta hận ngươi, hận ngươi!”
Trong chốc lát lặng im, chén canh trong tay Thẩm Dụ đãrơi xuống đất, nước canh văng khắp nơi.
Hình Viễn vẫn đuổi theo đi ra, hắn đột nhiên thấy mìnhbị lừa. Diệp Độc Thành là một tay hắn dạy dỗ, người này thế nào, hắn đã rất rõràng. Thời gian ở chung quá lâu, hắn nhất định không có khả năng cóchuyện gì với Đường Đại. Thế nhưng Thẩm Dụ đang lúc thịnh nộ.
Chưa từng có chuyện gì làm cho Thẩm Dụ hắn cảm thấythất bại như vậy, làm cho hắn cảm thấy mình giống như con khỉ đắc ý hoang đườngđến buồn cười. Đây là người phụ nữ hắn chân thành đối xử đã tám năm, hắn chorằng mình là Bá Nhạc, thật ra lại chính là một người mù.
“Tiện nhân, tiện nhân!” Hắn không ngừng mà chửi, đếnbước này hắn rốt cục có thể lý giải khi xưa Hà Hinh cùng Hình Viễn bỏ trốn thìtoàn bộ không phẫn nộ, hắn nghĩ ra một nghìn loại biện pháp làm cho nàng sốngkhông bằng chết, làm cho nàng vì có mắt không tròng mà hối hận cả đời, nhưngnàng lại ở trên giường, say mèm.
Hắn trầm giọng phân phó Hình Viễn: “Mang Diệp ĐộcThành đến đại lao hình bộ.”
Hình viễn cau mày: “Gia, việc này chỉ dựa vào lời nóicủa một bên có phần quá mức qua loa!”
Thẩm Dụ nắm giữ hình bộ cùng hộ bộ rất lâu, luôn luônlý trí bình tĩnh, mọi việc đều phải coi trọng chứng cứ rõ ràng, nhưng lần nàyhắn thật sự bị chọc giận: “Năm đó ngươi với Hà Hinh trong lúc đó không phảicũng là lời nói của một bên sao? Qua loa không?”
Hình Viễn không thể cãi lại, người phụ nữ này, nàngsớm đã rắp tâm hãm hại Diệp Độc Thành. Cho nên giả say, ở Phù Vân tiểu trúc nàytoàn bộ là tai mắt của Thẩm Dụ, nàng trước khi hắn đến giả say, khiến cho mọingười không cho rằng nàng đang làm trò, sau đó làm bộ sau khi say rượu nói lỡ,Thẩm Dụ tất tin tưởng không nghi ngờ.
Nàng cũng biết từ lâu Hình Viễn sẽ thay hắn bàibác, thế nhưng hắn không mở miệng còn có thể, hắn nếu mở miệng, Thẩm Dụ sẽ nhớlại chuyện hắn với Hà Hinh, chỉ sợ càng thêm nhận định Diệp Độc Thành tư thôngvới Đường Đại.
Đường Đại vẫn ngủ mãi đến khi mặt trời lên cao mới rờigiường, đang lúc rửa mặt chải đầu Thẩm Dụ đá cửa đi vào, sắc mặt phá lệ âmtrầm: “Ngươi gạt ta?”
Đường Đại còn đang điểm chút phấn lên trán, thờ ơ trảlời: “Tiểu dân gạt Vương gia cái gì?”
Hắn bỗng nhiên kéo nàng, dùng sức tát nàng một cái:“Tiện nhân, ngươi cũng dám lừa gạt bản Vương.”
Hắn chẳng bao giờ đánh qua phụ nữ như vậy, lực đạocũng dùng không chính xác, khóe miệng Đường Đại đã rớm tia máu, trong lỗ taichỉ cảm thấy ong ong, một lát sau nàng mới lắc đầu, thần sắc lại bình tĩnh:“Tiểu dân vốn là tiện nhân, một người xuyên không mà đến. Vương gia không biếtsao?” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, một hồi vẫn là cúi đầu điểm thêm chút phấn lênmí mắt: “Tiểu dân là tiện, trời sinh dân đen, cho nên con của tiểu dân cũng làtiện, sẽ bôi nhọ huyết thống hoàng thất tôn quý của Vương gia.”
Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, thần sắc đó không kiêungạo không siểm nịnh: “Vương gia không phải sớm đã biết sao?”
“Ngươi!” Thẩm Dụ giận dữ, hắn lần thứ hai giơ tay lên,nhưng bàn tay đó nặng như ngàn cân, khó có thể vung xuống dưới, trong lòng chỉcó hận ý ngập trời, tìm không được lời ra khỏi miệng: “Hình Viễn! Đem người phụnữ này kéo xuống đưa vào đại lao hình bộ!”
Hắn không biết mình rốt cục là làm sao, trong nháy mắtlại có loại thẹn quá thành giận. Lời nói ra khỏi miệng hắn lại chẳng thể mấtmặt thu hồi, trong lòng cảm thấy nàng xưa nay rất là sợ chết, tự nhiên sẽ thuliễm.
Ai biết lần này Đường Đại cũng ngang ngược: “Khôngnhọc Vương gia, dân đen tự đi nhảy hồ!”
Nàng tự ý ra cửa, hướng về phía ao sen bước đi, giámquốc đại nhân Thẩm Dụ tức giận đến nổi trận lôi đình, hắn không ít lần cânnhắc, nói cho bản thân để cho nàng chết đi cho sạch sẽ, nhưng nói ra lại cànglàm cho hắn tức giận lôi đình, hắn nghe bản thân mình quát: “Phản rồi, lăn lạiđây!”
Lời này vừa nói ra, hắn lại tức bể phổi, hắn cuối cùngđau đớn hạ quyết tâm —— bất luận làm sao, ngày hôm nay phải giết chết người phụnữ này!
Hắn chộp tay Đường Đại kéo trở về, tay phải thuận thếrút ra trường kiếm của Hình Viễn, Đường Đại chỉ cảm thấy cần cổ lạnh lẽo, kiếmgác trên cổ mình. Thẩm Dụ cũng không do dự, lại nắm kiếm cắt lên cổ nàng máurướm trên kiếm phong, một lát hắn cúi đầu, phát hiện kiếm phong chỉ cắt ráchmột chút bề mặt, hắn hung dữ nghiêm mặt trầm giọng quát: “Ngươi làm sao cònchưa chết a!”
Đường Đại lệch đầu không thèm để ý tới hắn, hắn cămhận rống: “Với cái cổ qua đây một chút.” Lại cắt một trận, hắn rốt cục buôngtha, lại đem kiếm đưa đến trên tay Đường Đại: “Quên đi, giết dân đen như ngươi,chỉ làm bẩn kiếm của ta mà thôi. Ngươi tự sát đi!”
Những lời này thực sự không có ăn khớp, kiếm trong tayhắn rõ ràng là của Hình Viễn. Hơn nữa nàng tự sát không phải cũng là bẩn kiếmnày sao?
Đường Đại như trước lệch đầu, không nhận lấy kiếm hắnđưa qua: “Kiếm ngươi đã nắm qua, cũng làm bẩn tay ta, ta đi nhảy hồ!”
Thẩm Dụ nhíu mày, lần này ngay cả dạ dày cũng muốn tứcbể: “Dân đen lớn mật, bản Vương ra lệnh cho ngươi tự vận, ngươi lại dám đi nhảyhồ?!” Hắn oán hận ném kiếm đi: “Không tự vận không cho phép chết nữa!”
Đường Đại ngẩng đầu nhìn hắn, đón nhận ánh mắt củahắn, trong vườn trầm mặc một trận, Hình Viễn đến đem gia nhân vây xem đều sơtán đi rồi, hoa mai trước cửa nở rất tươi đẹp, thỉnh thoảng có cánh hoa rơi vàomép tóc trên đầu vai nàng, Thẩm Dụ đứng một lát, rốt cục ngồi xổm bên ngườinàng, ngữ thanh tiu nghỉu: “Đại tử, bản Vương có chút thích ngươi đúng haykhông?”
Đường Đại bị hắn kéo té trên mặt đất, náo loạn mộttrận như thế, nàng dứt khoát cũng không đứng dậy, đêm qua uống rượu quá độ, sayrượu nhức đầu đến bây giờ vẫn còn rõ ràng, nhưng hết lần này đến lần khác tưduy vẫn rất rõ nét: “Đều không phải, ta trước khi xuyên qua đây đã từng dùngmột cái điện thoại di động kiểu dáng rất chán, rất rẻ, hình thức cũng rất cũ.Rất nhiều người đều nói cấu hình đó đã qua thời, ta cũng biết thế, thế nhưngvẫn không có đổi. Cũng không phải bởi vì ta thích nó, chỉ là dùng quen, lườithay đổi.”
Thẩm Dụ tự nhiên là chưa thấy qua điện thoại di động,thế nhưng cái đáp án này hắn rất thỏa mãn: “Thảo nào, thì ra là dùng quen.”
Hai người dùng cái tư thế kỳ dị như thế nói chuyệnphiếm, hàn mai thấm sương, hoa rụng lả tả.
“Bản Vương hiểu ngươi rất khó chịu, thế nhưng ĐườngĐại, không chỉ ngươi, bản Vương cũng có tiếc nuối!” Hắn ngồi trên bậc cửa gianphòng của Đường Đại, khi đó gió lạnh nhập xương, khi thổi qua gương mặt thìgiống như bị lăng trì. Áo khoác ngoài của hắn là một cái tố y bạch sắc lôngtuyết hồ, trên người cũng không thừa vật trang sức, bốn mươi tuổi, năm thángdường như cũng không lưu lại trên người hắn vết tích gì: “Kỳ thật một đờingười, vốn là một lần lại một lần thỏa hiệp.”
Hắn đem Đường Đại từ trên mặt đất ôm lấy, xốc áo lôngđem nàng kéo vào trong lòng: “Tất cả nhân quả đều nằm trong được hay khôngđược, cho nên cầu mà không được, đều phải bỏ qua. Hiểu rõ chưa?”
Đường Đại không có trả lời, trong áo lông hồ này xácthực ấm áp hơn rất nhiều, nàng ở bậc cửa nằm úp sấp nửa ngày, tay từ lâu đãlạnh lẽo, nàng không muốn đi nghe cái tên đàn ông này nói đạo lý, khi tên đànông này đứng đắn nghiêm túc như vậy thường thường rất không thể tin. Nàng đưatay dán vào trong ngực hắn, Thẩm Dụ 40 tuổi, trong ngực hắn vẫn dày rộng nhưtrước, tim đập vẫn khỏe mạnh như trước, khi hắn nhẹ giọng lải nhải thì dườngnhư là người tình ôn nhu nhất thế gian, chỉ là lúc này hắn có chút ý kiến: “Đạitử, tay ngươi thật lạnh.”
Hắn vói tay vào, nắm chặt tay Đường Đại, cúi đầu hàhơi, Đường Đại tựa trong lòng hắn, mặt của nàng đã sưng lên —— một cái tátcủa hắn kia, rất thật không nhẹ. Thẩm Dụ cúi đầu nhìn nàng, vươn tay xoa nhẹchỗ sưng, nàng rốt cục không nhịn đau được hừ một tiếng, hắn còn nhàn tình cườinói: “Hỏng rồi, vốn đã ngốc, bây giờ lại càng thêm ngốc.”
Đường Đại mở nửa mắt nhìn hắn một chút, không nóichuyện. Hắn đã rất thông hiểu nhân tâm, một người phát tiết phẫn nộ thù hận,biện pháp tốt nhất không phải là an ủi, mà là so với hắn càng phẫn nộ, chỉ cómột khi bạo phát, mới có thể chân chính tỉnh lại. Mà dũng khí đi chịu chết,thường thường chỉ sinh ra trong chớp mắt, huyết khí dâng lên, xung động nhấtthời. Chờ qua sự hăng chí này, tư tưởng muốn chết cũng không còn.
Hắn ôm thế thay Diệp Độc Thành giải oan phẫn nộ màđến, kỳ thật cũng là kích động một phen phản kháng của Đường Đại, phản khángqua đi, theo lệ thường khúm núm mà sống, chuyện cũ trước kia, chưa từng phátsinh qua.
Mục đích của hắn đã đạt được, thậm chí còn cực kỳ mờmịt bày tỏ tình yêu với Đường Đại, đem cái cõi lòng hắn cũng không xác địnhđược dùng phương pháp thỏa đáng bộc bạch, hắn hỏi Đường Đại —— bản Vương cóchút thích ngươi đúng hay không?
Một câu cần chứng thực, đủ để giấu được vô số quầnchúng, cười chết Đường Đại.
(P/s: nhờ có cái đoạn dưới này mà đầu mình nó to ragấp đôi, trong đầu tự nhiên xuất hiện 1000 dấu “?” rốt cục Dụ vương có yêuĐường Đại không???? Mệt cả người.)