Thủy Chử Đại Thần

Chương 57: Không được tức là vô duyên




Công Khai Đình vận hành tốt đẹp, Đại Sắc Yên Thanhdanh tiếng như nhật long.

Kỳ thật một tay viết ngôn tình, vĩnh viễn đều không cókhả năng trở thành đại thần, Đường Đại cũng rõ ràng, thật giống như Quỳnh Daocùng Lỗ Tấn, thật ra đọc giả của Quỳnh Dao nhiều hơn hẳn so với Lỗ Tấn, bà cũnggiàu có hơn Lỗ Tấn tiên sinh rất nhiều. Thế nhưng nếu luận thành tựu và tônsùng, hai người liền không thể so sánh nổi.

Nghiên cứu nguyên nhân, thật ra không phải vì QuỳnhDao so với Lỗ Tấn tiên sinh kém hơn. chỉ là tác phẩm của tiên sinh, được giaophó cho tinh thần của một thời đại, theo lâu ngày dài tháng, kính nể càngnhiều. Mà nói tình sao? Thời gian lâu dài, tình tiết bị lạm dùng nhiều lắm,kính nể kinh diễm thì đã không còn, duy chỉ có cẩu huyết thiên lôi thôi.

Đồng chứng minh mà nói phù thế thịnh danh của ĐườngĐại hư thực là bao nhiêu.

Cũng may Đường Đại không thèm để ý, nàng vốn là mộttiểu dân con buôn, cũng không thắng được giác ngộ sinh tiền thân hậu . Thẩm Dụđối với tiền tài của nàng kềm kẹp rất chặt, thế nhưng sau đó Đường Đại ở CôngKhai Đình thúc đẩy phần thưởng chế độ, đọc giả có thể đăng ký ở chỗ viên quảnlý Công Khai Đình, gởi phần thưởng cho tác giả mình yêu thích, tiền bạc, vảivóc, khí cụ, tất cả thu nhập Công Khai Đình cùng tác giả chia 3-7 .Danh mục thu chi của Công Khai Đình, vẫn ùn ùn, Thẩm Dụ phòng bị mọi cách nàyđây, Đường Đại vẫn như cũ thu được rất nhiều tiền tài.

Khi đó tiền trang cũng không nghiêm cẩn như ngân hànghiện tại, nếu không có cố chủ yêu cầu, theo gửi cũng không cần lưu tínhdanh. Đường Đại ở các tiền trang lớn đổi thành ngân phiếu các loại, chậm rãixếp đầy một hộp.

Tới cuối tháng 10, Đường Quả Nhi lại bị mời phụ huynhmột lần nữa. Nguyên nhân là ở trường học đánh nhau, một người đánh ngã tám đứabé trong trường, thầy giáo cầm thước đi vào ngăn lại, nó đoạt thước, dĩ nhiêncũng đánh luôn thầy giáo.

Khi Đường Đại đi đến học đường hỗn loạn một mảnh, thầygiáo thẳng thắng bảo Đường Đại dẫn con đi về, hắn không bao giờ dạy nữa.

Đường Đại còn không có đi đến học đường, Đường Quả Nhitự nghĩ lần này ắt gặp đòn hiểm của nàng, sợ sệt bỏ chạy. Đường Đại cho ngườitìm hết nửa thành Trường An, thực sự là không có biện pháp lại bỏ thêm tiềnmướn giang hồ xung quanh tìm kiếm.

Sau cùng ở một tòa miếu đổ nát ngoài ngoại ô tìm đượcnó, ngôi chùa này đổ nát từ lâu, Đại Hùng bảo điện ngày xưa cũng đã trở thànhtàn viên. Chỉ có lập thạch ngoài điện, ba chữ Lan Nhược Tự, còn có thể nhìn rõ.

Đường Đại kéo nó đi ra thì vốn là lòng đầy tức giận,Đường Quả Nhi cũng là chuẩn bị trước không tránh khỏi bị ăn đòn một hồi nghiêmkhắc. Nó nhắm mắt, một lát không có gì đến, lẽ nào mẫu thân đi tìm kiếm binhkhí?

Nó mê hoặc len lén trợn mắt, nhưng chỉ thấy mẫu thânkinh ngạc nhìn tòa miếu đổ nát, thần sắc này quá mức ủ dột, nó đột nhiên cóchút sợ, vôi vàng lay nàng: “Mẫu thân? Mẫu thân, Quả Nhi sai rồi, người đánhQuả Nhi đi, không nên tức giận…”

Đường Đại lúc này mới cúi đầu nhìn nó, khi đó nó 5tuổi, đã rất cao, lớn lên cũng rất khỏe mạnh, hoàn toàn không thấy nét gầy yếukhi xưa. Đường Đại vỗ về khuôn mặt nó, khuôn mặt này cực kỳ giống Hà Hinh, thậtlà trời sinh mỹ nhân bại hoại.

Hà Hinh ngươi có thể nhìn thấy nó không?

Nàng đột nhiên dắt lấy nó, ngữ thanh uể oải: “Đượcrồi, trở về đi.”

Đường Đại lần thứ hai có thai, tới bất thình lình, đợiđại phu khám chữa bệnh qua đi, nàng vẫn như cũ không thể tin tưởng. Nhưng ngượclại Trương thị có chút khuây khỏa, nàng ấy là một người phụ nữ bình thường,nàng gặp qua Thẩm Dụ vài lần, nhưng không biết thân phận hắn, chỉ nhìn hắn khíđộ bất phàm, cho rằng Đường Đại là ngoại thất được quyền quý nhân gia nuôidưỡng bên ngoài mà thôi.

Nàng thấy Đường Đại mang theo Đường Quả Nhi, chỉnghĩ con nhà quyền quý dưỡng một quả phụ. Khi đó người đời rất nặng con nóidòng, cho nên nàng cũng rất vui vẻ vì Đường Đại: “Đều không phải nói mẫu bằngtử quý sao, đến chiều hắn đến, ngươi nói cho hắn không chừng hắn có thể cướingươi vào cửa.”

“Cuộc đời của một phụ nữ, con gái tuổi trẻ có baonhiêu năm nữa? Tuy nói khả năng không được làm chính thất của hắn, thế nhưng cómột chỗ dựa luôn luôn tốt. Nếu không chờ đến một ngày ngươi già đi, dựa vào aia?” Ngôn ngữ của Trương thị hết sức giản dị, chỉ là khó che đậy sự đồng cảmtrong đó.

Nàng vốn bần hàn, hai vợ chồng thu nhập một năm khôngbằng tiền một hộp son phấn của Đường Đại. Thế nhưng nàng thông cảm ĐườngĐại.

Đường Đại cũng cười: “Đúng vậy, không chừng hắn cóthể cưới ta vào cửa.” Nàng cũng cao hứng bừng bừng trả lời lại Trươngthị, Trương thị yên tâm ra khỏi tiểu viện, sắc trời đã tối, nàng về nhà làm cơmcho chồng.

Đường Đại nhìn Trương thị đóng cửa đi ra ngoài, ý cườitrên mặt càng ngày càng mờ nhạt, dần dần biến mất.

Đáng tiếc cánh cửa nhà bọn họ rất cao, không chỉ nóimang thai, ta dù cho cầm cột nhảy sào vào cũng không được. Nàng đột nhiên xoanhẹ bụng dưới, nơi này vẫn bằng phẳng như trước, nàng cái gì cũng không cảmthấy. Thế nhưng nói đó đã tồn tại một sinh mệnh, nó cũng sẽ giống như Quả Nhisẽ lớn lên, sẽ khóc, sẽ cười, sẽ gọi mẫu thân.

Đương nhiên nếu như không có ai thương tổn nó.

Đường Đại một mực chờ Thẩm Dụ thế nhưng hắn vẫn khôngcó tới.

Đường Đại xem qua một ngàn câu chuyện ở thế kỷ 21, bứcthư ngắn nhất trên đời là thư gởi đi là “?” thư hồi âm là “!”

Thời gian nàng ở chung với Thẩm Dụ thật không ngắn,nếu như nói nàng chờ đợi là “?” như vậy sự lảng tránh của hắn chính là “!” kia.Nếu nàng hơi chút thức thời thì đã biết nên làm cái gì bây giờ. Việc này nàngcũng không phải lần đầu tiên trải qua, thế nhưng tâm tính lại không được như sựquyết tuyệt năm đó. Nàng đã qua tuổi ba mươi, ở thế kỷ 21 cũng được cho là sảnphụ cao tuổi.

Có lẽ là thuận theo lâu lắm, nàng đột nhiên hạ quyếttâm muốn kiên cường một hồi, bảo vệ lại thứ bảo bối mất rồi khó có lại này.

Cho nên nàng mặt dày mày dạn qua hơn nửa tháng.

Thẩm Dụ vẫn chưa có tới, chỉ là hôm nay, Diệp ĐộcThành xuất hiện, hắn thường ở bên người nàng chiếu ứng, đó là chuyện hai ngườiđều hiểu mà không nói ra. Sau cùng hôm nay, hắn mở miệng: “Chủ tử, thuộc hạmang người đi.”

Đường Đại trên giường giương mắt nhìn hắn, ngữ thanhso với trong tưởng tượng của hắn bình tĩnh hơn: “Ngươi có thể mang ta đi đâu?”

Diệp Độc Thành rõ ràng đã suy nghĩ trước: “Trên ngườithuộc hạ có yêu bài của Thọ vương phủ, nếu gặp việc gấp, cho dù đêm khuya cũngcó thể ra khỏi thành.” Thần sắc hắn do dự mà mâu thuẫn: “Có thể mang chủ tử đitới bất luận địa phương nào.”

Đường Đại ngóng nhìn hắn, một lát mới mở miệng: “Chodù ta muốn đi Trường Bạch sơn cũng có thể sao?”

Yết hầu Diệp Độc Thành khẽ nhúc nhích, một lát mớinói: “Thuộc hạ nguyện đem chủ tử đi đến nơi chủ tử muốn đi., bất luận là địaphương nào.”

Đường Đại nửa đêm ngày hôm sau liền đem Đường Quả Nhiđang ngủ say trên giường ôm đến xe ngựa, nàng thu dọn hết vàng bạc châu báutrong tiểu viện, đồ ăn thức uống cũng chuẩn bị tốt, Diệp Độc Thành tự mình láixe ngựa, xe ngựa nhanh chóng chạy đến cổng Tay thành Trường An, dùng yêu bàicủa Thọ vương phủ ra khỏi cửa thành, một đường hướng Tây, tan biến trong bóngđêm.

Đường, dần dần xóc nảy. Đường Quả Nhi xoa đôi mắt hỏiĐường Đại: “Mẫu thân, chúng ta đi đâu vậy?”

Đường Đại mặc nó dựa trong lòng mình, khi đó trênđường cái không còn bao nhiêu người qua lại, chỉ còn tiếng vang vang của xengựa phát ra. Đêm tháng 12, không trăng, khó nhìn thấy con đường phía trước.

Một chuyến đó, hơn sáu mươi ngày. Ngày đêm đi gấp, xengựa rốt cục chạy đến vùng biên giới Đại Huỳnh, xa xa ngọn núi như ẩn như hiện,những đám mây trên chân trời như khảm vàng, không khí càng phát ra lạnh giá,Đường Đại với Đường Quả Nhi đều mặc áo lông, trong xe ngựa cũng đặt thêm lòsưởi.

Hai tháng chạy suốt ngày đêm, ngựa không biết thay baonhiêu con, ngay cả Diệp Độc Thành người cũng lộ ra vẻ mệt mỏi huống chí ĐườngQuả Nhi bốn tuổi và Đường Đại còn đang có thai trong người?

Nhưng đây là lưu vong, nó kỳ thực không như ngươitưởng tượng hoặc trong tiểu thuyết lãng mạn. Ngươi cho là ngươi có thể có đượcthế giới tự do, trên thực tế chỉ là bản thân mình tự do trong cái xe ngựa tobằng lòng bàn tay.

Xe tới Kim Sa quan thì Diệp Độc Thành ngừng lại chonàng cùng Đường Quả Nhi xuống vận động một chút. Hắn chỉ vào con đường mònngoằn nghoèo phía trước cho Đường Đại: “Đi tiếp về trước, khoảng chùng 4-5 ngàyđường, liền có thể đến Trường Bạch sơn.”

Đường Đại nhìn theo đầu ngón tay hắn, rặng núi kéo dàikia phảng phất gần ngay trước mắt, đó chính là nơi nàng mơ tưởng. Buổi sángngắm cây cỏ chim muông, buổi chiều ngồi thuyền nghe hát, nắm tay phu quân, sốngquãng đời còn lại nơi núi rừng.

“Mẹ, ở đây đẹp quá a.” Đường Quả Nhi hai tay ôm vònglấy cổ nàng: “Nhưng là chúng ta có thể ở chỗ này chơi hai ngày trước không, QuảNhi mệt quá à.”

Đường Đại phủi mẩu đường của món ăn vặt còn dính trênmặt nó, thanh âm của nàng hòa vào gió, thanh sắc lơ đãng: “Bên kia có gianmiếu, chúng ta tối nay không chạy đi nữa, tá túc một đêm đi.”

Diệp Độc Thành ngẩn người, đã gần như vậy, hắn chorằng nàng sẽ tiếp tục đi gấp trong màn đêm, nhưng một lát sau hắn đã phục hồitinh thần lại: “Vâng.”

Quan ải hẻo lánh, chùa miếu đương nhiên không lớn, maymắn gặp được chủ trì nhiệt tình, đặc biệt nhường ra hai căn thiền phòng cho bọnhọ ở lại. Đường Đại cũng không phải một người cung tâm tín phật, nhưng nếu tới,nàng cũng bái lạy chư thần trong miếu. Nàng mặc dù thỉnh thoảng cũng viết vănhuyền huyễn, nhưng với những thần thoại cổ đại biết cũng không nhiều, cũng nhậnkhông ra các lộ thần tiên ngồi trên đại điện.

Khi thăm viếng thì chủ trì bên cạnh thay nàng niệmkinh cầu phúc, nàng cũng thêm chút tiền nhang dầu, thấy trước án phật có ốngthẻ, nàng măc dù không tin cũng không khỏi hiếu kỳ: “Đại sư, ta có thể xin thẻkhông?”

Chủ trì liền lấy ống thẻ, có lẽ giữa điện nhang đènrất sáng, làn khói lượn lờ, hắn nói cũng mang theo vài phần trang nghiêm: “Phàmlà trước phật, đại thể tâm thành tắc linh. Nhưng mọi người lại không biết mộtchữ thành này, đều không phải là đối với Phật, mà là đối với mình. Nữ thí chủtin hay không cũng không quan trọng, nhưng nếu muốn ở Phật tiền coi bói, thìphải lấy thành đối với mình.”

Đường Đại thực sự không phải một người có tuệ căn phậttính, nàng chỉ cầm lấy ống thẻ, xóc một hồi, rốt cục rơi xuống một cây xâm. Thẻở đây không giống những nơi khác, không có thượng, trung, hạ. Chủ trì xem xongrất cao thâm, nhân sinh như lộ, cái mà họ gọi là phúc họa thuận nghịch, bất quáchỉ là một loại từng trải, không nói tới lành dữ. Cho nên cái thẻ trong tayĐường Đại nhìn không ra là tốt hay xấu. Nàng so với số hiệu trên tường tìm rađược ký ngữ của cái thẻ đó, ghi chép trên đó quá ngắn —— Ai bi mạc khanh, tìnhnhư phao ảnh, uyên ương mộng, tam sinh ước, hà kham truy nhận. (Đau thươngtrống rỗng, tình như bọt nước, uyên ương mộng, hẹn tam sinh, sao có thể truynhận)

Thật ra chủ trì nói không sai, nàng xác thực không tinnhững điều này, cái mà họ gọi là bí hiểm, chỉ là mượn cớ cho những chuyện giảithích không được, mà văn tự từ xưa có lắm loại giải thích. Nàng đây cũng khôngtìm chủ trì đoán xâm, chỉ làm trò cười.

Ngôi chùa ở nơi rất cao, có thể thấy được hàng núi xaxa, nàng vịn lan can chùa nhìn ra xa, chỉ thấy sâu trong ngọn núi tuyết đọngmây mù khói phủ, ánh sáng chạm đến, óng ánh chói rọi. Tuyết đọng phản xạ lạiquang ảnh ngũ sắc, cảnh trí hư ảo.

Dường như tận cùng thiên nhai.

Thật ra nàng biết, dãy núi này lừa gạt lữ khách, phongcảnh gần ngay trước mắt kia, nhưng lại cách khá xa. Nếu thật sự muốn vào trongnúi, cần rất nhiều thời gian.

Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, Diệp Độc Thành mớimời nàng trở về phòng nghỉ ngơi. Nàng ngước mắt nhìn hắn hồi lâu, hắn lần đầutiên phát hiện thì ra ánh mắt Đường Đại cũng có thể sắc bén như vậy, làm chohắn trong chốc lát không dám nhìn thẳng.

Mà sự sắc bén này cũng chỉ chợt lóe trong chốc lát rồitrôi qua.

Khi nàng trở về thiền phòng, một đường mệt nhọc, ĐườngQuả Nhi đã ngủ. Diệp Độc Thành đưa nước nóng vào, cho nàng tắm rửa. Khi đó nàngđã hai mươi mấy ngày chưa tắm qua, nàng nhận lấy bồn tắm, nhìn không ra suynghĩ trong lòng.

Cho đến buổi tối, Đường Đại nửa đêm giật mình tỉnhgiấc, đúng là đau bụng khó nhịn. Nàng rên rỉ một tiếng, Diệp Độc Thành ở ngoàiphòng, gọi một tiếng: “Chủ tử?”

Một lát sau hắn liền xuất hiện trong phòng nàng, ĐườngQuả Nhi còn đang ngủ say, hắn mím môi, hồi lâu mới đem nàng ôm ngang bế lên,chạy vội xuống chân núi cầu y. Nơi hẻo lánh, chỉ có một y quán đơn sơ, nhưngđại phu kia cực kỳ nhiệt tâm, dắt Diệp Độc Thành ôm nàng vào phòng, đặt trêngiường nhỏ.

Hắn tỉ mỉ xem mạch, khai phương thuốc, ra lệnh chođồng tử gian ngoài bốc thuốc, lập tức nấu thuốc, rồi mới quay sang nói vớiĐường Đại: “Phu nhân một đường tàu xe mệt nhọc, tuy là người lớn có thể chịunổi, nhưng em bé trong bụng thì thế nào…”Hắn không nói nhiều lời nữa, hắn chỉgiảng giải: “May là không quá nghiêm trọng, phu nhân nghỉ tạm đi, cốt nhục cũnglà coi trọng duyên phận, không được tức là vô duyên. Đợi uống thuốc xong, điềudưỡng vài tháng, thân thể có thể khôi phục như cũ.”

Thần sắc Đường Đại đã trắng bệch, sự đau đớn này nàngđã trải qua, cách đây mấy năm, cho nên ký ức hãy còn mới mẻ. Diệp Độc Thành nắmlấy tay nàng, mỗi một chữ hắn nói đều gượng gạo: “Xin lỗi chủ tử.”

Đường Đại vươn tay vuốt sợi tóc trên trán hắn, mỉmcười nhìn thẳng hắn. Đau đớn hiện ra trên mặt, nhưng ý cười phát ra càng sâu,mang thai đã bốn tháng, cho dù là ở thế kỷ 21 muốn sanh non cũng là cực kỳ nguyhiểm. Mà ở cái trấn nhỏ hẻo lánh này, vị đại phu lại bình tĩnh nói đừng lo. Ởđây quanh năm bão cát, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn, mà vú giàtrong y quán này, và đại phu màu da lại rất trắng, hoàn toàn không nhiễm vẻ khổhàn ở biên quan xa xôi.

Diệp Độc Thành không dám nhìn thẳng đôi mắt của nàng,biết đâu nàng hẳn là nên ôm vật gì đó khóc một hồi, làm cho tất cả đau khổ đềutan biến ở trong buổi tối vùng tái ngoại hoang vu vắng vẻ này. Thế nhưng nàngchỉ cười như vậy, sau cùng nàng ôm bụng nằm ở trên giường cười to.

Có vú già tiến vào giúp nàng rửa sạch thân thể, DiệpĐộc Thành đi ra, đóng cửa thì tiếng cười của nàng còn đuổi theo sát lỗ tai hắn,một tiếng lại một tiếng, hoang liêu tận xương.

Vú già thay nàng lau rửa cơ thể, rất là không giảithích được: “Ngươi cười cái gì?”

Thanh âm của bà cũng dẫn theo chút làn điệu đất khách,nhưng miễn cưỡng có thể nghe hiểu. Đường Đại mặc cho bà ta lau, tiếng nhỏ dầnđi: “Ta đang cười chính mình.”

Hà Hinh ta tới rồi, ta đã tới chân trời, còn thiếu mộtbước, chỉ một bước nữa ta có thể giương cánh, đi xem bên kia rốt cục có cái gì.Thế nhưng ta đột nhiên chán ghét, nhìn khắp thiên hạ này, nơi nào không phải làđất khách quê người đâu?

Dị khách tha hương, đang ở nơi nào, có khác nhau sao?

Vú già cũng không nhiều lời nữa, bà đã quá hiểu loạiđau đớn này, bà đã thấy qua vô số phụ nữ rên rỉ rơi lệ, thực sự nghi không racó cái gì buồn cười.

Người phụ nữ này không phải là điên rồi chứ?

Diệp Độc Thành bưng thuốc vào, Đường Đại giơ tay đónlấy, hắn chỉ thở dài: “Thuộc hạ đút cho chủ tử đi.”

Đường Đại vẫn đón lấy chén thuốc: “Ta tự tay làm.”

Nàng ngửa đầu một hơi đem thuốc uống cạn, vị đáng chátcủa thảo dược thấm vào ngũ tạng lục phủ, Diệp Độc Thành thở dài: “Chủ tử, hômnay thân thể của người… Chúng ta nghỉ ngơi hai ngày lại chạy đi tiếp?”

Nàng giương mắt nhìn hắn một lát, nắm lấy tay hắn đặtlên bụng dưới của mình: “Diệp Độc Thành, ta năm nay 31 rồi, ta không có tiếptheo, sẽ không có… tiếp theo nữa…” Thanh âm của nàng rất nhẹ, nhưng mơ hồ mangtheo đau đớn, Diệp Độc Thành không biết làm sao để an ủi nàng.

Đường Đại cuối cùng không thể chạy trốn, hai ngày saubị Hình Viễn dẫn người bắt được, nói Thọ vương có lệnh, mang về Trường An.

Hình Viễn mang theo Đường Đại, Diệp Độc Thành, ĐườngQuả Nhi, đường cũ quay về. Đường Đại thậm chí không có giãy dụa, rất bình tĩnhtheo hắn quay lại, hắn với Đường Đại mặc dù không có giao tình gì, nhưng cóĐường Quả Nhi, hắn cuối cùng cũng không đành lòng nhìn nàng quá mức chán nản:“Lúc trở về gặp Vương gia, nhận sai cho tốt, đừng nên làm hắn tức giận.”

“Ta vì sao phải làm hắn tức giận?” Đường Đại đangcười, nói: “Hình Viễn, đời này của Đường Đại, cứ như vậy. Hà tất đi chọc giậnhắn…”

Nhưng mà nhẹ giọng thở dài, tiêu điều thê lương.