Laptop rớt xuống ghế salon, màn hình tối đi.
Bách Thiên Hành ngừng ở một điểm rất khéo léo, nếu như lại thêm một chút nữa, liền phải bốc cháy.
Cánh tay Giang Trạm treo sau lưng y xê dịch, năm ngón tay cuộn tròn khẽ nắm lấy áo y một tí, thanh âm khàn khàn: "Dậy."
Bách Thiên Hành chống cánh tay rũ mắt nhìn xuống, trên trán toàn là mồ hôi, y cúi đầu, trán kề trán, nhẹ nhàng cọ cọ, nói: "Cái tật xấu hễ hôn là run rẩy này của cậu, có phải sắp được tôi chữa khỏi rồi không."
Giang Trạm nhìn y: "Đúng vậy, linh đan thần dược "Bách Thiên Hành"."
Bách Thiên Hành đưa tay lau sạch mồ hôi trên trán hắn: "Nghe lời dặn của bác sĩ không?"
Giang Trạm biết mấy lời lẳng lơ của y lại sắp tới nữa rồi: "Đừng có kê đơn bậy bạ."
Bách Thiên Hành: "Linh đan thần dược "Bách Thiên Hành", mỗi lần một viên, một ngày ba lần."
Ba lần...
Giang Trạm chửi: "Đứng dậy, cút xéo!"
Bách Thiên Hành: "Đang cứng đây này, đợi lúc nữa đi, ôm ôm trò chuyện chút."
Giang Trạm mền mệt, nhắm mắt lại: "Nói không nên lời nữa rồi."
Bách Thiên Hành lách mình, nằm vào mặt trong ghế salon, đổi tư thế khác ôm hắn: "Thế thôi không nói."
Hai người chen chúc nằm trên ghế salon, Giang Trạm nhắm mắt lại, Bách Thiên Hành cho là hắn ngủ, một lát sau, Giang Trạm cong một chân dậy gác lên cẳng chân Bách Thiên Hành, cánh tay vắt trên trán, giọng tán dóc: "Nhảy vũ đạo tới tê chân luôn."
Bách Thiên Hành ở sau lưng hắn, cánh tay chống đầu, trong tầm mắt là đường nét vành tai của Giang Trạm: "Cuối năm có concert à?"
Giang Trạm còn đang nhắm mắt: "Ừ."
Bách Thiên Hành: "Mấy cái?"
Giang Trạm: "Tạm thời xác định ba cái, cũng có thể là năm."
Bách Thiên Hành: "Tháng sau có lịch trình gì?"
Giang Trạm: "Vào đoàn quay phim, có một bộ phim, nhân vật phụ, quay không đến mấy ngày."
Bách Thiên Hành nhìn chằm chằm vành tai trắng trắng nộn nộn kia hồi lâu, lòng vừa động liền tiến lên cắn một cái: "Biết đóng không?"
"Đừng cắn." Giang Trạm: "Chưa từng đóng."
Bách Thiên Hành: "Kịch bản thì sao."
Giang Trạm mở to mắt, ngoái đầu nhìn lại: "Anh trai à, chỉ là một nhân vật phụ tổng cộng có mỗi mấy cảnh diễn, lấy đâu ra kịch bản chứ."
Bách Thiên Hành chẳng quan tâm được những thứ khác nữa rồi, nhìn chằm chằm môi đỏ răng trắng khép khép mở mở kia, thời gian có mỗi tí như này, sao mà có thể lãng phí cho được, lại trực tiếp hôn lên.
Chân đạp y của Giang Trạm dùng sức, Bách Thiên Hành ăn đau, để kệ hắn đạp, hai cánh tay tựa như cây kìm kẹp chặt lấy, đem người ấn vào trong ngực hôn.
Giang Trạm: "Linh đan thần dược cứ ăn thế này sẽ chết người đó?"
Bách Thiên Hành híp mắt lại, cười thành một con sói đuôi to: "Ca ca mang em thăng thiên."
...
Buổi tối vệ sinh cá nhân xong, Bách Thiên Hành cúp điện thoại của Cư Gia Tạ, ngồi ở đầu giường dùng điện thoại xem kịch bản bản điện tử, Giang Trạm ở một bên sửa ảnh.
Lúc Giang Trạm sửa ảnh xong, Bách Thiên Hành hãy còn đang xem.
Động tĩnh cất máy tính khiến cho Bách Thiên Hành nâng mắt lên, y ra hiệu ánh mắt, Giang Trạm đi qua ngồi, dựa vào y: "Gì thế?"
Bách Thiên Hành: "Hai cái kịch bản, phim văn nghệ, đề tài đồng tính."
Giang Trạm bất ngờ: "Cậu nhận loại phim này?"
Bách Thiên Hành: "Trước kia chưa từng nhận, kiểu giống thế này không chiếu trong nước được, đều là nhắm đến đoạt giải thôi." Vừa nói vừa đưa hai phần kịch bản trên điện thoại di động ra: "Đều là đề tài hiện đại. Một bộ kể về "Trưởng thành", một bộ kể về "Từng trải"."
Giang Trạm liếc nhìn màn hình điện thoại, không có nhận lấy xem, hỏi: "Cậu muốn nhận không?"
"Xem tình huống." Bách Thiên Hành: "Bộ "từng trải" đằng sau đã bị tôi từ chối rồi. Kịch bản trước thì khá là đặc biệt, có thể sẽ muốn thử một chút xem sao."
Giang Trạm gật gật đầu.
Giường của Bách Thiên Hành rất mềm, đúng là cảm xúc mà hắn thích, hắn mới dính vào một chút đã cảm thấy buồn ngủ.
Ban đêm, Giang Trạm tỉnh một lần.
Kiểu tỉnh lại bất thình lình thế này, là cơ thể, tinh thần, não bộ phối hợp sản sinh ra ý thức trong nháy mắt, giống như trạng thái một người nhắm mắt giả vờ ngủ lúc tỉnh lại vậy, không có một chút buồn ngủ nào, vô cùng tỉnh táo.
Trong nháy mắt tỉnh lại, Giang Trạm nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, sát vào hắn, nằm nghiêng ngủ ở bên cạnh, một cánh tay khoác lên người hắn.
Giang Trạm ngồi dậy, Bách Thiên Hành thoáng tỉnh, "Ưm" một tiếng, tay sờ soạng trên chăn một cái, cầm tay hắn.
Giang Trạm thấp giọng nói: "Tôi đi vệ sinh."
"Ừ." Bách Thiên Hành buông tay ra.
Phòng ngủ không có nhà vệ sinh, Giang Trạm đẩy cửa ra, đi vệ sinh xong, lúc xoay người trở về, Giang Trạm dừng lại bước chân, tiến ra mấy bước, ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách.
Đèn sàn rọi sáng trong bóng tối, rèm cửa sổ rủ xuống chiếc bàn lùn nhỏ, hoa hướng dương lẳng lặng đứng trong bình thủy tinh.
Giang Trạm ôm lấy cánh tay, dựa tường nhìn.
Nhìn một lúc, hắn xoay người trở về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Bách Thiên Hành lâm thời quyết định ra ngoài gặp mặt người khác, dẫn cả Giang Trạm theo.
Đến nơi, chào hỏi đơn giản xong Giang Trạm liền tự mình hoạt động, Bách Thiên Hành ở trên lầu trò chuyện công việc với người ta.
Quán trà bên hồ cơ bản không có người, lầu hai uống trà lầu một câu cá, ông chủ cho Giang Trạm chiếc cần câu cá, Giang Trạm đội mũ ngồi trên chiếc ghế nhỏ, chân dài duỗi xuống, cánh tay chống đầu gối, ngồi ở ven hồ.
Bách Thiên Hành cùng đạo diễn Hứa ngồi đối diện nhau, cùng nhìn xuống dưới lầu, chàng trai câu cá ngồi yên một hồi, chân dài duỗi ra đỡ trọng tâm, ghế đẩu nhỏ dưới mông lắc lư lắc lư, lại nghiêng đầu, nhìn về một bên, nước hồ trong văn vắt khúc xạ nắng ban mai ngày mùa thu, sự tốt đẹp toàn bộ ngự tại bóng hình trong đôi mắt kia.