Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 96: Chính Văn Kết Thúc (3)





Bởi vì nguyên nhân thêm lời thoại thêm cảnh diễn, phần diễn ba ngày của Giang Trạm kéo dài tăng lên thành sáu ngày.

Thêm diễn không nhiều, lời thoại tổng cộng không được mấy câu, chủ yếu vẫn là phối hợp diễn cho vai chính chỉ có thể đi theo vai chính diễn.

Cho nên thời gian vào đoàn bấy giờ mới kéo dài.

Bách Thiên Hành trong khoảng thời gian này tới mấy lần liền, lần nào cũng là đến tham ban Giang Trạm, còn lần nào cũng để nguyên trang điểm, đội một đầu tóc búi khoác một thân cổ trang trà trộn trong đoàn phim.

Đoàn phim bên này cũng xem như đã nhìn ra, hai vị bạn học cũ này quan hệ đúng là tốt thật, một người nhìn không dễ ở chung như Bách Thiên Hành mà trước mặt Giang Trạm còn nói rất nhiều.

Nữ diễn viên chính cố ý hóng hớt mấy câu với Giang Trạm: "Nè, các cậu trước Cực Hạn thật sự rất nhiều năm rồi không gặp nhau à."

Giang Trạm: "Đúng vậy, áng chừng tốt nghiệp cấp ba xong là không liên lạc nữa."

Nữ chính: "Tại sao thế?"

Giang Trạm: "Thì tốt nghiệp, thi vào đại học khác nhau, không cùng xuất hiện thì không liên lạc nữa thôi."

Nữ chính: "Vậy các cậu trước kia có quan hệ tốt chứ?"

Giang Trạm gật đầu: "Cũng tốt lắm."

Nữ chính thấy khó hiểu nói: "Bình thường quan hệ tốt như thế thì tốt nghiệp xong cũng sẽ giữ liên lạc chứ nhỉ, nghỉ hè nghỉ đông hẹn bữa cơm cũng tiện lắm mà."

Giang Trạm nhún nhún vai, còn chẳng phải là bởi vì người nào đó cố ý không ngó ngàng đến hắn à.

Nhớ tới vụ này, khi Bách Thiên Hành lần nữa tới đoàn phim bên này Giang Trạm liền cố ý gây sự: "Là ai tốt nghiệp xong liền bắt đầu phớt lờ người ta ấy nhỉ?"

Bách Thiên Hành một thân cổ trang tóc dài, thắt eo, áo bào rộng, y lườm Giang Trạm một cái, có chút cạn lời với vụ "thu hậu toán trướng" sau bao nhiêu năm này.

*thu hậu toán trướng - 秋后算账: chuyện xảy ra xong rồi mới phán xét ai đúng ai sai.

Giang Trạm ở trong góc hẻo lánh chỉ có hai người bọn họ giả bộ hung ác: "Nói đi!"

Bách Thiên Hành biết Giang Trạm cố ý quậy chọc vui, buồn cười nói: "Chớ có càn quấy."

Giang Trạm bị thần diễn sâu nhập, đè thấp thanh âm: "Tôi càn quấy? Trước người phớt lờ chính là anh, bây giờ không thèm giải thích cũng là anh, cuối cùng lại hóa thành tôi càn quấy?"

Bách Thiên Hành đứng tại chỗ nhìn Giang Trạm diễn, bình tĩnh phối hợp nói: "Anh có thể giải thích."

Giang Trạm bịt tai: "Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe!"

Bách Thiên Hành cười, giơ tay lên muốn tiến lên trừng trị Giang Trạm, chính Giang Trạm cũng tự cười muốn chết rồi, gạt tay áo rộng của Bách Thiên Hành ra, vừa lùi lại vừa nói: "Con đường diễn xuất của tôi có phải tiềm năng lắm không."

Bách Thiên Hành đến gần: "Mới diễn được mấy ngày đã bắt đầu diễn sâu rồi."

Hai người ở trong góc cười đùa ghẹo qua ghẹo lại, được một lúc bèn ngưng không giỡn nữa, dù sao cũng là nơi làm việc, nhiều người thì mắt tạp.

Lần nữa đứng yên, Giang Trạm liếc nhìn đồ cổ trang trên người Bách Thiên Hành rồi nói: "Trang phục này của cậu mặc vào phiền toái, cởi ra có phải cũng rất phiền không?"

Bách Thiên Hành quay đầu: "Tìm cơ hội cho cậu cởi thử xem?"

"..."

Giang Trạm lặng yên không tiếng động duỗi một chân ra, Bách Thiên Hành đứng yên cho hắn đạp, hừ cười khẽ một tiếng, ở trong cái góc không người chú ý này cố tình bày ra vẻ mặt nghiền ngẫm trước mắt Giang Trạm.

Giang Trạm thấp giọng nói: "Cậu đủ chưa thế hả."

Bách Thiên Hành không lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía xa, đáy mắt phủ ắp ý cười.

Tối hôm Giang Trạm đóng máy, Bách Thiên Hành lấy về một bộ đồ cổ trang, là trang phục diễn mà y từng mặc ở đoàn kịch.

Quần áo mặc lên người xong liền dang rộng hai cánh tay, tỏ ý đến mà cởi.

Giang Trạm cười ngã trên ghế salon, mắng y: "Bách Thiên Hành! Cậu có cần thể diện nữa không hả?"

Bách Thiên Hành đứng tại chỗ, hờ hững nói: "Nhanh chút đi."

Giang Trạm dậy từ trên ghế salon nằm dựa lên lưng ghế, cằm kê cánh tay, trên gương mặt vừa mới cười xong mang theo sự sáng sủa mềm mại, ngồi nhìn Bách Thiên Hành một lúc.

Có người đàn ông nào đó vẻ mặt lỗi lạc: Đến cởi đi.

Phong thái cũng lỗi lạc: Đến cởi đi.

Dáng vẻ phóng khoáng, tùy ý mặc kệ như vậy...

Giang Trạm đứng phắt dậy, xông lên tựa như báo đè người trước cái tủ, ép sát: "Cậu nói đó nha."



Ánh mắt Bách Thiên Hành khích lệ mang theo khiêu khích: "Ừ, tôi nói đấy."

Giang Trạm động thủ.

Cởi đàng hoàng là không thể nào, chính là kéo, xé mở đai lưng, khuy tàu, cúc bấm gỡ ra mấy cái, ngoại bào và trung y tuột xuống.

Dù sao có người toàn thân trên dưới đều viết: Tới đi.

Giang Trạm tới luôn.

Tay dò dẫm bên trong áo choàng, híp mắt lại dán mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Bách Thiên Hành vững như núi, không hề nhúc nhích hỏi hắn: "Dễ cởi không?"

Giang Trạm xít lại gần, hơi thở giao thoa: "Đúng là không dễ cởi cho lắm."

Bách Thiên Hành cúi đầu hôn hắn, ngập tràn sức mạnh, hô hấp Giang Trạm trong nháy mắt trở nên nặng nề, cũng biết mình bị lừa rồi, vừa lấy nắm tay từ trong tầng tầng lớp lớp quần áo ra, mới xoay người một cái đã bị đặt lên tủ.

Bách Thiên Hành ở sau lưng hắn: "Không có tí ý thức an toàn nào cả, quần áo của đàn ông có thể cởi tùy tiện được à?"

"..." Giang Trạm tâm phục khẩu phục, âm thầm dùng sức chống cự: "Đây là sở thích gì vậy?"

Bách Thiên Hành không cho hắn cơ hội xoay người, ngại đồ trang sức trên quần áo cấn người liền lôi thắt lưng Giang Trạm chưa cởi ra, trường bào không có gì trói buộc liền che phủ lên người Giang Trạm từ phía sau.

Vạt áo bào đung đưa, Bách Thiên Hành ôm hắn, ghé bên lỗ tai hắn nói: "Chẳng phải cậu thích à?"