Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 53





Sau khi Giang Trạm rời đi, bên này Bách Thiên Hành còn chưa kết thúc công việc, Bạch Hàn từ đoàn phim của mình đi dạo sang đây.

Bạch Người Tốt giống như tất cả bọn hoàng ngưu chụp ảnh thuê ở Thành phố Điện ảnh này, radar hóng hớt đính ở trên đầu, sán lại bên người Bách Thiên Hành hỏi mãi không để yên.

"Người đâu?"

"Chả phải bảo đến đây à?"

"Đã đi rồi à?"

"Tôi đánh yểm trợ cho cậu, cậu ngay cả mặt cũng không cho tôi thấy?"

"Đều là đi dạo đoàn phim, bên này cậu có thể dạo, bên tôi chẳng phải cũng dạo được."

"Dạo bên tôi còn chính đại quang minh được chút."

"Hơn nữa nhé, cậu không phải diễn viên chính, đoàn phim bên này cũng không phải sân nhà cậu, cậu dẫn đi mà lại không cảm thấy hoảng."

"Tôi không giống, dù sao tôi cũng là diễn viên chính."

"Nhìn cái gì? Có vấn đề gì sao? Hay là tôi nói sai rồi."

Bạch Hàn vừa mở miệng, balabalabala, khuấy cho não Bách Thiên Hành phát nhức.

Một mình anh cằn nhằn thì thôi đi, nam một bên đoàn phim Bách Thiên Hành bọn họ - diễn viên nổi tiếng Phó Tuyền Chu cũng đi theo cằn nhằn.

Phó Tuyền Chu: "Đúng đấy, cho nên sau đó lúc thầy Bách với đạo diễn thảo luận cốt truyện, là tôi dẫn theo Giang Trạm đi dạo."

Ánh mắt Bạch Hàn xoẹt cái sáng rồi: "Giang Trạm đẹp trai không? Có phải còn đẹp trai hơn trên màn ảnh không?"

Phó Tuyền Chu - người đàn ông hơn 40 không đứng đắn theo: "Đẹp, đẹp trai phát khóc đây này, người thật siêu đẹp, khuôn mặt đó, thật là ông trời thưởng cơm ăn."

Phó Tuyền Chu nói tiếp: "Tính cách cũng tốt, rất biết nói chuyện, có vẻ đối với mấy thứ đoàn phim quay chụp vân vân rất là tò mò. Đạo diễn còn nói mặt đẹp, khung xương cũng đẹp, thích hợp màn ảnh."

Bạch Hàn: "Anh add wechat chưa?"

Phó Tuyền Chu: "Add rồi này, cậu muốn không?"

Bạch Hàn: "Muốn muốn muốn, gửi danh thiếp cho tôi."

Phó Tuyền Chu lấy di động ra: "Cậu từ từ đã, để tôi xem xem."

Bách Thiên Hành: "............"

Cư Gia Tạ: "............"

Bách Thiên Hành một chút cáu kỉnh cũng không có, kệ hai người ở trước mặt mình lèo nhèo lẩm bẩm.

Cư Gia Tạ nhìn nhìn mấy người Bạch Hàn, lại quan sát Bách Thiên Hành vài lần, nghĩ ngợi, khi Bách Thiên Hành xoay người thì theo ở phía sau nói: "Nghe thấy Bạch Hàn vừa nói gì chứ?"

Bách Thiên Hành liếc hắn một cái.

Cư Gia Tạ: "Bộ này cậu không phải là diễn viên chính, không phải sân nhà của cậu."

Bách Thiên Hành miễn cưỡng nói: "Cho nên?"

Cư Gia Tạ nghiền ngẫm cách dùng từ, nói từng chữ một: "Nếu như cậu là diễn viên chính, mang theo Giang Trạm đến đoàn phim, sẽ không giống hôm nay cho lắm ha?"

Bách Thiên Hành dừng lại, nghiêng đầu nhìn Cư Gia Tạ.

Cư Gia Tạ thấy biểu cảm này thì biết Bách Thiên Hành nghe lọt rồi, lập tức nói tiếp luôn: "Nếu nói như hiện tại đi, đây cũng không phải là thời điểm cậu tốt nhất, đổi lại trước kia, lúc mới vừa thắng cả Tam Kim, khắp người đều là đại ngôn, đó mới là đỉnh cao đời người thật sự.

Cư Gia Tạ còn nghiêm túc nhìn lại, nháy nháy mắt: "Ai không thích Bách Thiên Hành lúc đó chứ?"

Bách Thiên Hành vẫn nghe, Cư Gia Tạ nói xong rồi, y nói: "Làm người đại diện, ba mươi sáu kế đều dùng tới rồi?"

Cư Gia Tạ lấy ra tư thế lợn chết không sợ nước sôi: "Thế cậu nói xem, lời vừa rồi tôi nói có lý hay không."

Bách Thiên Hành không đáp, tiếp tục đi về phía trước.

Cư Gia Tạ đuổi theo: "Dù sao nếu tôi là Giang Trạm, có Tam Kim thích Tam Kim, có Lục Kim thích Lục Kim, có Thập Bát Kim thích Thập Bát Kim."

"Hơn nữa!" Cư Gia Tạ: "Lấy khuôn mặt cùng thực lực sân khấu của Giang Trạm như vậy, không làm diễn viên làm thần tượng, cũng có thể hot phá trời, về sau hoạt động rộng hơn trong giới rồi, tính cách còn tốt như vậy, ngôi sao tuyến một, đại lão, nhà đầu tư gì đó ai mà không thích cậu ấy. Showbiz cái khác không nhiều, mà gay thật sự là vơ một cái được cả bó to."

Bách Thiên Hành lại dừng lại, đột ngột xoay người nhìn Cư Gia Tạ.

Cư Gia Tạ bị vẻ mặt y dọa sững rồi: "Tôi, tôi, tôi nói chẳng lẽ không đúng à?"

Bách Thiên Hành: "Đúng."

Cư Gia Tạ: "Nếu đúng, cậu, cậu nhìn tôi như vậy làm gì?"

Bách Thiên Hành buồn cười hỏi: "Anh thật sự là dạo trong diễn đàn Đại học A nhiều nên chỉ số thông minh bị nghiền áp hết rồi à?"

Cư Gia Tạ: "?"

Bách Thiên Hành: "Sau khi tôi về nước, không nghiêm túc quay chương trình, hay là không nhận kịch bản đọc? Thương vụ anh muốn nhận tôi đều không từ chối ngay mặt. Đoạn thời gian trước anh được nghỉ ngơi, gần đây có từng nghỉ chưa? Bàn về công việc, gần đây anh nhiều việc, hay là tôi nhiều việc?"

Cư Gia Tạ: "..............."

Bách Thiên Hành nói xong xoay người.

Cư Gia Tạ mất mấy giây phản ứng, mau chóng theo sát, trong mắt là ngạc nhiên mừng rỡ: "Nói như vậy, cậu chuẩn bị comeback toàn diện ư?"

Bách Thiên Hành: "Tôi có khi nào mà không comeback?"

Cư Gia Tạ hưng phấn tới mức nắm chặt nắm đấm: "Vẫn là Giang Trạm có tác dụng! Tôi về sau Bồ Tát gì đều không bái nữa, bái riêng sao Văn Khúc thôi!"

Bách Thiên Hành xuy khẽ lắc đầu.

Cư Gia Tạ tổng kết: "Sức mạnh tình yêu!"

Bách Thiên Hành không nói gì: "........... Bình thường một chút."

"À à, bình thường một chút." Cư Gia Tạ khôi phục nét mặt, mau chóng bình thường trở lại: "xxx muốn thay đổi người phát ngôn, mấy hôm trước thương vụ hỏi ý, nhận không?"

......

Cùng thời gian, Giang Trạm đến khu phục vụ cao tốc thứ nhất.

Hắn đội mũ đeo khẩu trang, xếp hàng ở Starbucks mua cốc cà phê, trong lúc chờ cà phê, hắn đem tập hai Cực hạn thần tượng lúc trước chưa xem xong ra xem tiếp.

Thật là trùng hợp, đúng lúc xem đến ekip chương trình hỏi mượn Bách Thiên Hành một tấm ảnh cũ chụp hai người đánh bóng rổ.

Giang Trạm tạm dừng video, ảnh chụp màn hình bức ảnh cũ hồi ấy, phóng to ra, nhìn kỹ một chút, nhận ra bối cảnh ảnh này là sân bóng rổ trước đây vẫn thường đến, nhưng chụp khi nào thì không ấn tượng -- trước kia thật sự chơi bóng rổ nhiều nơi lắm.

Nhưng mà Bách Thiên Hành có ảnh cũ kiểu như này làm hắn thấy rất ngoài dự liệu, về lục lại trong máy tính xem thử xem, có thể một tấm giống vậy hắn cũng giữ chăng.

Lại xem tiếp video, không bao lâu sau là phỏng vấn hỏi đáp của Bách Thiên Hành.

Phụ đề: Các cậu đã không gặp bao lâu rồi?

Bỗng nhiên, đằng sau nhân viên bán hàng Starbucks hô lên: "Số 1931, Giang tiên sinh."

Giang Trạm cất di động, đứng dậy đi đến quầy lấy cà phê: "Cảm ơn."

Hắn lấy cà phê, xoay người rời đi.

Mới vừa đẩy cửa ra ngoài, hai cô gái vừa rồi ngồi chếch phía sau hắn cách đó không xa che miệng hưng phấn tới run rẩy.

"Là Giang Trạm! Là anh ấy!"

"Trời ạ!! Vậy mà gặp được anh ấy ở khu phục vụ!!"

"Bà chụp được chưa? Vừa rồi bà chụp được rõ ràng chưa?"

"Chụp được rồi chụp được rồi! Cực kỳ rõ ràng!"

"Oa! Đẹp trai vãi! Tiếc là đoạn kéo khẩu trang xuống rồi đeo lại không chụp được."

"Không chụp được thì có gì quan trọng, tụi mình còn nhìn thấy người thật rồi!"

"Đẹp trai quá."

"Đúng đúng đúng."

"Tới 1m8 không?

"Được á, nhất định là được!!"

Hết thảy những việc này Giang Trạm đều không biết.

Vừa không biết mình bị chụp được ở khu phục vụ Starbucks, càng không biết rằng, Bách Thiên Hành trả lời câu hỏi bao lâu không gặp kia, không phải là hơn sáu năm, cũng không phải gần bảy năm, mà là 2516 ngày.

Giang Trạm chính là lại lái xe bốn tiếng quay trở về.

Sau khi trở về, hắn về lại nhà cũ một chuyến, liên hệ với Vương Phao Phao trên máy tính, nhanh chóng hiệu suất cao sửa một ít ảnh.

Hắn vừa sửa ảnh, trên QQ, Vương Phao Phao vừa đang khịa hắn.

@Vương Phao Phao: Blogger kia thật sự là tức chết người rồi! Nhiệt độ đã bị hạ, nhưng video lại làm cách nào cũng không xóa được, khiếu nại nó dùng danh nghĩa tình bạn để đánh bóng biên cũng không được!

@Vương Phao Phao: Không xóa thì thôi, cũng không ai dây dưa nó, mà nó lại làm trò cứ đến khu comment reply, nói có gan bảo Bách Thiên Hành hoặc là Giang Trạm đến tố nó.

@Vương Phao Phao: Sau đó Tuyệt Mỹ bên này vốn chuẩn bị tiêu tiền để nó xóa sạch video, ba năm vạn đều được, kết quả con lol này mở miệng đòi bọn tôi năm mươi vạn.

@Vương Phao Phao: Năm mươi vạn! Tiền giới fans góp vốn dựa vào cái gì phải cho một đứa blogger, chúng tao không thể đi đánh chiếm xếp hạng, hoặc là giữ lại về sau làm số liệu à! Cho blogger cái cc!

@Vương Phao Phao: Nếu Trạm Trạm bởi vậy bị phong sát, tôi tuyệt đối không để yên cho nó!

Giang Trạm sửa ảnh, trong lúc đó rep lại cô một câu: Bình tĩnh.

@Vương Phao Phao: Bình tĩnh không nổi! Quá đáng ghét! Bây giờ tôi chẳng những ghét blogger kia, tôi còn chán ghét cả chính mình.

@Vương Phao Phao: Lúc trước chính là tôi dẫn đầu khơi Tuyệt Mỹ lên! Tôi mẹ nó khơi lên như điên hung hăng càn quấy như vậy!! Giờ thì hay rồi, dạo này blogger chẳng có máu ở đâu để hút, đều chạy tới hút máu Tuyệt Mỹ với Giang Trạm, tôi sắp tức chết luôn rồi!

@Vương Phao Phao: Hơn nữa tôi nói với ông này, P, bây giờ tôi thật ra đã có chút thiên vị Trạng nguyên rồi, Tuyệt Mỹ cắn ngon thì ngon, có điều gần đây tôi cảm thấy cắn Trạm Trạm ngon lắm á.

@Vương Phao Phao: Thuốc trừ sâu DDVP nói câu rất đúng, người đàn ông ưu tú như vậy vì cái gì phải tặng cho Bách Thiên Hành, tự mình cắn có tốt hơn không!

Giang Trạm trăm vội từ bên trong bớt thời giờ ra trả lời một tin nữa. @P đồ: Bà bây giờ coi như là fan gì?

@Vương Phao Phao: Song gánh đi, nhưng mà xem tình hình của Giang Trạm sau tập ba thế này, tôi cảm thấy đến phần sau có thể tôi hoàn toàn thoát fan CP, chuyển sang làm fan vợ.

@Vương Phao Phao: Thật sự, sau, dạo này rất nhiều fan CP đều thoát rồi ấy, tất cả đi cắn Trạm Trạm đều nói không thể cho một mình Bách Thiên Hành được hời.

Giang Trạm sửa ảnh xong nhìn thấy hai chữ "fan vợ" mà phải sặc một cái trước màn hình máy tính.

Hắn thành khẩn đề nghị: Fan vợ thì quên đi.

@Vương Phao Phao: Cũng đúng, đoạt đàn ông với Bách Thiên Hành thấy thế nào cũng là lạ.

@P đồ: Fan sự nghiệp đi.

@Vương Phao Phao: Đó là đương nhiên.

Chờ Giang Trạm chỉnh sửa hoàn thiện hết một phần ảnh mới nhất, nén file gửi cho Vương Phao Phao, Vương Phao Phao kích động liên thanh hét toáng.

@Vương Phao Phao: P chính là P!!



@Vương Phao Phao: Mới ba tập, chờ sau này tư liệu thực tế ra nhiều hơn, tuyệt đối đại bạo!

@P đồ: Tôi off đây.

@Vương Phao Phao: Hử? Còn chưa tám được mấy câu lại muốn off rồi á, P sinh hoạt của ông gần đây bận trăm mối thế sao?

@P đồ: Có chút.

@Vương Phao Phao: Vậy được rồi, hy vọng cuộc sống của ông hết thảy đều thuận lợi, bái bai.

@P đồ: Mượn lời tốt lành của bà.

Giang Trạm tắt giao diện chat đi, vốn định đóng máy tính lại, bỗng nhiên nghĩ đến ảnh cũ đánh bóng rổ thì dừng, dịch chuột máy tính click mở folder album ảnh ở ổ D.

Khi học cấp ba hắn có một đoạn thời gian rất thích chụp ảnh, ảnh cũ có nhiều lắm, ảnh bóng rổ cũ cũng có, nhưng mà tấm mà Bách Thiên Hành cung cấp cho ekip chương trình kia hắn lại hoàn toàn không chút ấn tượng.

Lật qua lật lại, ảnh đơn hai người chơi bóng hình như không có mà?

Giang Trạm lại lật về đầu một lần nữa, đột nhiên dừng lại, click vào một tấm ảnh chụp.

Tấm đó chính là ảnh trong tập 2 Cực Hạn mà Giang Trạm nhảy ném rổ còn Bách Thiên Hành nhìn hắn, điểm duy nhất khác biệt chính là, trong tấm ảnh chụp ở Cực Hạn kia chỉ có hai người, mà trong tấm ảnh gốc của Giang Trạm bên này, lại là ba người.

Cái người bị cắt phéng đi kia, là Tống Hữu.

Giang Trạm nhìn nhìn chỉ muốn cười, thầm nghĩ Bách Thiên Hành cắt bỏ Tống Hữu thật sự là cắt quá đương nhiên.

Mà nhìn thấy tấm ảnh ba người cùng khung này, rồi nhìn lại Tống Hữu ở trong ảnh chụp một lần nữa, ý cười bên môi Giang Trạm chậm rãi hạ xuống.

Hắn với Tống Hữu, rất nhiều năm rồi không có liên hệ, cũng chưa từng gặp lại.

Lúc trước cãi nhau không thoải mái như vậy, chính bản thân hắn có trách nhiệm rất lớn, mà Tống Hữu lúc ấy chỉ là có ý tốt......

Quên đi.

Giang Trạm không phải là người sẽ vì dĩ vãng mà thương tâm.

Quá khứ đều đã qua rồi.

Chờ cho tuyển tú kết thúc, xem thử có thể liên lạc lại được không.

Không hề hay biết, Tống Hữu hiện giờ đang đau đầu vì hắn.

Tống thiếu gia trong lúc bận tối tăm mặt mũi lịch trình vội vã còn gọi điện thoại cho Bách Thiên Hành: "Tôi nói cho cậu biết tính hướng của Giang Trạm, cho cậu theo đuổi nó, là muốn để nó khai thác được mị lực nhân cách của bản thân, nhen nhóm đấu tranh cùng với hy vọng trong cuộc sống, chứ mẹ kiếp ai bảo cậu câu dẫn nó?"

Bách Thiên Hành giọng điệu lợn chết cóc sợ nước sôi: "Há, câu dẫn."

Tống Hữu tiếp tục xù lông: "Tôi cũng là xui bảy kiếp, thua bởi không hiểu giới giải trí, tôi mà biết buộc chặt CP gì đó, nghiệp quật, có chết cũng sẽ không cho cậu biết nhiều như vậy."

Xong nói thầm: "Cái miệng này đúng đáng khinh.""

Bách Thiên Hành buồn cười: "Sếp Tống, bây giờ nói mấy cái này có phải là quá muộn rồi không."

Tống Hữu quát: "Muộn cái con khỉ, tưởng tôi không biết cái gì gọi là phong sát đúng không?"

Bách Thiên Hành chế giễu: "Sếp Tống hiểu cũng nhiều thật."

Tống Hữu: "Bớt bớt đi, tôi cảnh cáo cậu, kiềm chế lại chút, đừng để có ngày thật sư bị phong sát. Cậu bị phong sát tôi chẳng quan trọng, không phải Giang Trạm bị phong sát là được."

Lần thứ hai nói thầm: "Miệng tôi đúng là đáng khinh, nói cho cậu nhiều như vậy."

Nể tình "nói cho biết nhiều như vậy", Bách Thiên Hành không dài dòng với Tống Hữu, đổi lại thành trước đây, với cái khẩu khí này của Tống Hữu hai người trở mặt là chắc chắn.

Huống chi vị trí của Tống Hữu Bách Thiên Hành vẫn luôn rõ ràng: "Anh vợ, cậu cứ quản cho tốt chính mình, xem thử khi nào tìm một cơ hội chữa lành tình bạn với Giang Trạm trước đi."

Tống Hữu: ".......... Liên quan chó gì đến cậu?"