Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 52





Cư Gia Tạ sau khi bận bịu xong, sáng sớm ưu sầu ngủ bù một giấc, ưu sầu tỉnh dậy trước giấc trưa, ăn miếng cơm, ăn xong bữa trưa ở phòng khách sạn ưu sầu pha cho mình một chén Đại Hồng Bào.

*Một loại trà Ô long đắt tiền.

Vừa uống vừa ưu sầu nhìn ra ngoài cửa sổ, 45 độ cảnh sắc đẹp ưu thương, trong lòng thầm nghĩ: đã lâu lắm rồi, ông chủ súc sinh của mình đã làm xong chưa? Có cần qua xem thử?

Không được, ngộ nhỡ đụng phải hình ảnh không nên thấy bị diệt khẩu làm sao bây giờ.

Vậy......

Gửi cái wechat?

Được.

Cư Gia Tạ buông chén trà, ưu sầu cầm lấy di động, ưu sầu soạn tin nhắn trong khung đối thoại.

Còn chưa ấn gửi đi, trên trang chat đã nhảy ra một tin nhắn mới.

Bách Thiên Hành: "Buổi chiều tôi định đưa Giang Trạm đến đoàn phim đi thăm thú."

Cư Gia Tạ:???

Lời dặn lúc trước của hắn đều cho chó ăn cả phải không.

Lôi Phong Bạch Hàn cũng làm vô ích rồi phải không.

Đại Hồng Bào Cư Gia Tạ cũng chẳng uống, đứng dậy liền chạy sang bên Bách Thiên Hành, dọc theo đường đi đều sắp xếp lại cách diễn đạt trong lòng, bất kể như thế nào, khuyên không được Bách Thiên Hành cũng phải khuyên ngăn Giang Trạm trước.

Dù sao có thể khuyên một người thì khuyên một người, lúc này đây không thể nào lại bị ai chụp được cùng khung trong riêng tư nữa đâu!

Hotsearch mới vừa lui thôi mà các tổ tông!

Kết quả tới phòng Bách Thiên Hành rồi, nhìn thấy Giang Trạm, lí do thoái thác mà Cư Gia Tạ đã chuẩn bị tốt toàn bộ vứt sọt rác.

Quá quá quá quá CMN đẹp trai!

Đi theo loại nam nghệ sĩ mặt thối như Bách Thiên Hành này một chỗ quá lâu, nhìn thấy Giang Trạm, nhìn hắn lễ phép chào hỏi với mình, mỉm cười, liền cảm thấy thoải mái như thể làn gió xuân.

Mà không chờ Cư Gia Tạ khuyên nhủ, Giang Trạm đã bắt đầu bàn bạc với Bách Thiên Hành xem lát nữa xuống tầng như thế nào rồi.

Giang Trạm: "Cậu cũng có fans theo lịch trình đúng không, vậy thì không thể xuống tầng cùng cậu được, cũng không thể cùng xe."

Bách Thiên Hành: "Nghe cậu."

Giang Trạm ngoài ý muốn: "Oa, tôi còn tưởng cậu lại muốn "quang minh lỗi lạc" cơ."

Bách Thiên Hành: "Tôi thì không hề gì, cũng có thể quang minh lỗi lạc trực tiếp mang cậu xuống tầng, mang cậu lên xe dưới mí mắt mọi người."

Giang Trạm: "Bỏ đi bỏ đi, công khai thôi."

Bách Thiên Hành: "Được, nhẫn mang theo?"

Giang Trạm: "Không được không được, anh trai ơi anh mới xứng đeo, em không xứng. Em ngay cả heo cũng không xứng làm."

Bách Thiên Hành: "Đề tài này không xong được đúng không?"

Giang Trạm cười đến bả vai run run.

Bách Thiên Hành rõ ràng bị hắn thọc ra cơn tức.

Cư Gia Tạ ở bên cạnh nhìn mà ngây cả người.

Quan hệ hai người này tốt đến vậy sao?

Mẹ nó rốt cuộc là tốt tới mức độ nào? Cùng một chỗ rồi sao?

Công khai cái giề?

Nhẫn ngón út kia mẹ nó sao lại quay về rồi?



Hai người này rốt cuộc đang làm cái gì?

Cư Gia Tạ cả đầu dấu chấm hỏi, hoang mang khó hiểu.

Điều duy nhất không hoang mang, cũng là may mắn duy nhất chính là, Giang Trạm không một hai phải cùng Bách Thiên Hành xuống tầng, chủ động tránh đi.

Bách Thiên Hành cũng nghe hắn, đến giờ liền xuống tầng, bắt đầu đi làm.

Để lại Cư Gia Tạ và Giang Trạm với nhau.

Giang Trạm lúc trước đã gặp Cư Gia Tạ hai lần ở tòa Tứ Phương, đều chỉ là vội vã gặp qua chào hỏi đại khái, chưa nói chuyện được mấy.

Lúc này ở riêng với nhau có lẽ bởi vì đều quan hệ rất quen thuộc với Bách Thiên Hành, nên cũng không cảm thấy câu nệ.

Cư Gia Tạ còn về phòng của mình, cũng pha cho Giang Trạm một chén Đại Hồng Bào.

Hai người ở trong phòng ngủ phòng khách của Bách Thiên Hành vừa uống trà vừa nói chuyện, cơ bản toàn là nói về chuyện tuyển tú.

Tới giờ, Cư Gia Tạ đoán chừng dưới lầu cũng không có mấy fans, mang theo Giang Trạm xuống tầng.

Lúc vào thang máy, Giang Trạm đội mũ và đeo khẩu trang lên.