Lời này của Bách Thiên Hành, nghe qua thì là nói đùa, nghe cẩn thận một chút, vẫn là nói đùa.
Nhưng mà cùng một câu nói vui đùa, người nói khác nhau sẽ cho ra hiệu quả khác nhau.
Đồng Nhận Ngôn hay nói giỡn phải add Wechat Giang Trạm, tất cả mọi người đều cảm thấy đây là đang đùa giỡn, vui vẻ hùa theo, đổi lại thành Bách Thiên Hành nói, là một cái hiệu quả hoàn toàn khác --
Phòng thu toàn bộ bùng nổ.
"Tôi cũng muốn add!"
"Tôi cũng muốn tôi cũng muốn! Em trai tôi năm sau sẽ thi đại học, đúng lúc bái học bá hưởng chút triêm quang (thơm lây)."
"Tôi nữa! Tôi cũng muốn add!"
"E-kip chương trình trả lại tôi di động! Tôi phải add Wechat!"
Nhung Bối Bối rất thạo kiểu pha trò thế này, quay đầu: "Dù sao cũng là tôi xếp thứ nhất đúng không!"
Giang Trạm: "......"
Ê-kip chương trình hoàn toàn không ngờ đến còn có một màn này: "????"
Từ từ, chúng ta chẳng phải là chương trình tuyển tú sao, trò đùa Wechat như thế này sao cho xuất hiện được.
Mà lúc này, Bách Thiên Hành trên sân khấu, Giang Trạm nơi ghế thí sinh, cách hơn nửa cái sân khấu và khu thí sinh, từ xa liếc nhìn nhau một cái.
Giang Trạm không nhận thức được cảm giác cụ thể là gì, lại cảm thấy lời vừa rồi của Bách Thiên Hành có chút hoang đường, ngoài ra cũng chính lúc đó, cảm giác xa lạ cùng hốt hoảng sau nhiều năm không gặp, bởi vì câu nói đùa thêm Wechat này, thình lình trở nên phai nhạt.
Giang Trạm buồn cười mím môi: Bách Thiên Hành đây là trước mặt một trăm người chào hỏi mình đó sao?
Trên đài, Bách Thiên Hành hướng cả chương tình quay về đúng quỹ đạo.
Y cầm thẻ nghịch chuyển đưa cho Sở Mẫn.
Trong phòng lại yên tĩnh.
Sở Mẫn tiếp nhận, cúi đầu, từng chút một mở ra, cho đến khi nhìn thấy chữ cái trên tấm thẻ, cậu không thể tin được mà trợn mắt.
Bách Thiên Hành tuyên bố ngay tại chỗ: "Sở Mẫn, B."
Thí sinh khác: "!"
Phản kích thành công!
Sở Mẫn kích động đến không thể kiềm chế, giống như một lần nữa nhận được sự tán thành vậy, cậu chạy trở về khu ghế bậc, các nam sinh khác cùng nhóm trong công ty tất cả đều vây lại chúc mừng cậu.
Bách Thiên Hành bình tĩnh tổng kết: "Kỹ năng hát nhảy của Sở Mẫn rất tốt, biểu hiện trong phần thể hiện cá nhân cũng rất nổi trội, cho nên tấm thẻ nghịch chuyển đầu tiên của tôi là dành cho cậu ấy."
Tiếng vỗ tay vang lên, bốn vị Mentor khác không có gì dị nghị.
Kế tiếp, Bách Thiên Hành lần lượt đưa ra mười tấm thẻ nghịch chuyển.
Có người từ cấp bậc cao xuống thấp, có người phản kích từ cấp bậc thấp tiến lên.
Cuối cùng, chỉ còn lại một tấm thẻ nghịch chuyển, cũng là tấm thẻ nghịch chuyển thứ mười hai.
Tất cả mọi người nín thở.
Ai cũng hiểu, đây là cơ hội cuối cùng.
Bất kể tấm thể nghịch chuyển này là đại diện cho việc tăng hạng hay tụt hạng, ít nhất việc này có nghĩa là, đây là vị trí cuối cùng.
Chỉ còn lại một người.
Nhung Bối Bối: "Hồi hộp quá đi, so với chính em thi đấu còn hồi hộp hơn."
Đan Hách: "Có chút chờ mong." Người áp chót, bình thường đều là người bùng nổ nhất.
Bách Thiên Hành cầm thẻ nghịch chuyển trong tay, liếc nhìn khu ghế bậc.
Tất cả im lặng.
Bỗng nhiên, ánh mắt Bách Thiên Hành dừng lại tại một hướng nào đó: "Giang, Trạm."
"Giang Trạm, mời lên trên đài."
Giang Trạm: "......"
Người chỉ cần sống đủ lâu, thật sự là chuyện gì cũng có thể phát sinh.
Trước kia ở Tam trung, Giang Trạm làm cán sự lớp, chịu trách nhiệm kỷ luật của lớp trong giờ nghỉ trưa, Bách Thiên Hành mỗi lần lộn xộn, hắn đều nói với Bách Thiên Hành: "Cậu đi lên bục giảng đi, nằm sấp ngủ một mình."
Giờ thì tốt rồi, sông có khúc người có lúc, đến lượt Bách Thiên Hành gọi hắn lên sân khấu.
Giang Trạm bước xuống bậc thang.
Xung quanh truyền tới tiếng cổ vũ: "Học bá cố lên!"
Cũng có chê bai.
"Tụt cấp rồi hả?"
"Đúng vậy á, không thể chỉ dựa vào mặt mà có thể vững vàng lấy B."
"Sẽ không thăng lên A chứ? Bây giờ ngồi khu A toàn cao thủ."