Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 9





Ghi hình mới tiến hành được một phần ba.

Toàn bộ khu ghế bậc mới ngồi đầy được ba mươi mấy người.

Trong đó khu AB là ít người nhất, mười một chỗ ngồi của khu A ở phía cao nhất chỉ có hai người.

Cậu bạn mời Giang Trạm ngồi vừa hướng ngoại lại nhiệt tình, còn rất chủ động, sau khi Giang Trạm ngồi xuống, nam sinh liền chìa tay qua, tự giới thiệu: "Xin chào, em tên Phí Hải, giải trí Kỳ Lân."

"Giang Trạm."

Hai người bắt tay.

Biểu diễn và đánh giá dưới đài vẫn còn tiếp tục.

Tuy rằng khu ghế bậc không có việc gì làm nhưng thí sinh ở đây đều có cảnh quay, micro được đeo trên người luôn thu âm, chẳng khác nào mỗi lời nói cử chỉ đều lọt vào ống kính, không tiện trao đổi quá nhiều.

Vì thế hai người bắt tay xong, tiếp tục im lặng xem đánh giá cấp bậc phía sau.

Đây cũng là lần đầu tiên Giang Trạm xem thực tập sinh khác biểu diễn trực tiếp.

Không thể không nói, bỏ qua mấy thứ huyền học, nhan sắc cùng với duyên khán giả thì thực tập sinh đã trải qua huấn luyện bài bản hoặc nhiều hoặc ít đều có chút thực lực.

Nói ngay đến ba nhóm sau hắn, mỗi thành viên đều biết hát, nhảy, năng lực biểu diễn trên sân khấu cũng đều đáng được khen ngợi.

Chỉ là cấp bậc đánh giá đều không hẳn cao.

Ba nhóm mười người, một người A, hai người B, hai người C, còn lại đều là D.

Giang Trạm có so sánh mới phát hiện không đúng.

Xét về biểu hiện sân khấu và hát nhảy, những người này đều mạnh hơn hắn, nhưng cấp bậc bình xét đều thấp hơn hắn.

Vì sao?

Chỉ vì hắn đẹp trai? Hợp mắt Mentor?

Chỗ ngồi theo bậc của thí sinh từ thấp đến cao, tầm nhìn rộng rãi, ở trên sân khấu có biểu hiện gì, người ngồi bên trên đều nhìn thấy rõ ràng.

Điều mà Giang Trạm có thể phát hiện, những người khác hiển nhiên cũng phát hiện.

Không khỏi có người nhỏ giọng ý kiến --

"Học bá vừa nãy được B, haiz, mấy người này thể hiện không kém hơn học bá mà, sao không ai được A hết vậy?"

"Tôi cũng cảm thấy thế."

"Vì sao?"

"Không biết."

Ống kính đang quay, micro đang mở, đây đều là lời khách khí.

Đánh giá sơ cấp tiếp tục tiến hành, lúc sau lời không khách khí đã phát ra.

"Ố? Sở Mẫn mà C? Vì sao không phải B hoặc A?"

"Sở Mẫn có thể kém học bá sao? Kém ở đâu vậy? Thành tích thi đại học?"

Âm thanh này có chút lớn, ghế Mentor không nghe thấy, khu thí sinh lại không ít người nghe được, sôi nổi ngoảnh lại.

Phí Hải quay phắt đầu lại, nhíu mày nhìn về phía nam sinh dưới khu C vừa mới nói.

Học bá thì làm sao? Thành tích thi đại học chọc cậu tức à?!

Cậu bĩu môi, huých cánh tay Giang Trạm ngồi bên cạnh, giọng điệu an ủi: "Đừng để ý cậu ta."

Giang Trạm lắc đầu, vốn sẽ không để ý mấy lời này.

Hắn xem như đã phát hiện, bình xét cấp bậc của kiểu tuyển tú này, nó mang tính chủ quan vô cùng, hơn nữa không hề có một chuẩn mực đánh giá.

Nhóm thực tập sinh không phục đó là chuyện thường, Mentor cũng không sai.

Theo ghi hình tiếp tục, hàng trăm thực tập sinh đến từ mấy chục công ty giải trí lần lượt lên đài thể hiện.

Đừng nói là bốn vị Mentor vừa xem vừa chấm điểm, thực tập sinh trên chỗ ngồi xem cũng hoa mắt rồi.

Hơn mười một giờ đêm, rốt cuộc biểu diễn và bình xét cấp bậc học viên cũng chấm dứt.

Bên Mentor đứng dậy xoay người, vỗ tay cho tất cả các thí sinh.

Sau đó một trăm thực tập sinh tất cả đứng dậy.

Bốn vị Mentor từng người nói lời cổ vũ, lại yêu cầu tất cả mọi người trong cuộc thi sau này phải càng thêm khắc khổ, càng thêm cố gắng, bởi vì sân khấu tuyển tú và đấu loại đều rất tàn khốc.

Mà ngay sau đó, toàn bộ đèn trong studio đột nhiên tắt hết.



Sân khấu tối sầm, ghế khán giả tối sầm, ngay cả ghế thí sinh cũng tối đen như mực.

Trong phòng kinh hô một trận.

"Sao thế này?"

"Đứt cầu giao mất điện rồi?"

Âm thanh của PD chương trình bỗng nhiên vang vọng cả studio: "Bên dưới, chúng ta cùng hoan nghênh một vị đại Mentor của <Cực hạn thần tượng>."

Lời này vừa nói ra, trong studio tức khắc ầm ĩ vang trời.

"Mentor?"

"Ai?"

"OMG, vẫn còn, giày vò người ta quá mà!"

"Mentor mới này nếu miệng độc hơn cả Đồng Nhận Ngôn, cuộc sống sau này của tôi có qua nổi hay không?"

"Sao vẫn còn Mentor chưa lên sân khấu? Giấu lợi hại quá rồi đó!"

Bỗng nhiên, đằng sau sân khấu, nơi đối diện ghế giám khảo, ghế thí sinh, một cánh cửa rộng mở.

Dưới ánh đèn sân khấu xinh đẹp, một bóng dáng từ trong cánh cửa đi ra.

Người nọ từng bước đi lên sân khấu, bởi vì ngược sáng, thấy không rõ tướng mạo, chỉ nhìn được thân hình cao gầy, và còn một chiếc khuy măng sét lóe sáng dưới cổ tay áo.

Ai?