Thương Thiên

Chương 178: Tương tụ nan, sinh tử biệt




Ánh sáng ban mai rực rỡ, ấm áp chiếu rọi vào rừng trúc, đầy vẻ rộn ràng vui tươi.

"Ồ!"

Một tiếng kêu nhẹ, Nhã Nhi mở mắt, đập vào mắt nàng là toàn cảnh ban mai.

Tự như nhớ tới cái gì, mặc kệ thân thể suy yếu, Nhã Nhi trèo xuống giường, đi ra ngoài phòng .

Bên ngoài ánh nắng sáng lạn, lá trúc xôn xao, giống như cảm thán tới cảnh tịch mịch.

Nhã Nhi mặc một chiếc áo trắng mỏng manh, đứng bên rừng trúc, khuôn mặt trắng bệch vì bệnh tật tràn ngập sự mong chờ, thân thể nhỏ bé yếu ớt dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào làm cho người ta thương tiếc không thôi .

"Chả lẽ tất cả đều là mộng? Là mộng sao? Nếu là mộng sao còn muốn ta tỉnh dậy, vì sao ông trời lại khi dễ ta, vì cái gì ?" Trong lòng Nhã Nhi tan nát, nhìn mảnh rừng trống trải, nghẹn ngào khóc ròng!

"Tiểu Nhã, sao muội lại khóc, thật là…"

"Là ảo giác sao?" Nhã Nhi vừa nói vừa run rẩy, khiếp sợ ngẩng đầu lên, chỉ sợ tất cả đều là giả…

Dưới ánh nắng, một người thợ săn vóc người cao gầy vác theo một bao lớn đang mạnh mẽ đi tới, mi mắt ẩn chứa một tia lạnh lẽo và thống khổ, nhưng ánh mắt cũng rất ôn hòa và có nét cười.

Một khuôn mặt thật thân quen, nhớ không nổi là đã bao nhiêu năm rồi…

Cũng không biết Nhã Nhi lấy sức mạnh từ đâu, mang thân thể cực kỳ yếu ớt ấy lao lên ba bước, ôm chặt lấy người đang đi đến, đó là người thân duy nhất còn lại của nàng – Lý Nhạc Phàm.

"Nha đầu ngốc, ta ở đây mà…" Giọng nói thản nhiên của Nhạc Phàm đi vào tâm linh của Nhã Nhi.

Nằm trong ngực của Nhạc Phàm, Nhã Nhi cảm thấy vô cùng ấm áp, dường như trở về ngày xưa .

Khi đó bọn họ vừa bắt đầu học tập hái thuốc; khi đó Nhạc Phàm vừa mở đường vừa nắm tay nàng không rời; khi đó Nhạc Phàm che chở nàng, không cho nàng phải chịu ủy khuất; khi đó Nhạc Phàm dạy nàng phải kiên cường đối mặt với mọi thứ; khi đó, Nhạc Phàm mặc kệ tất cả để cứu nàng…

Mặc kệ khó khăn gian khổ đến mức nào, Nhạc Phàm vẫn nắm chặt lấy tay nàng… Khi đó, dường như đã thật lâu, thật lâu trước kia rồi, nhưng nàng vẫn không thể nào quên đoạn hồi ức hạnh phúc đó.

Thật lâu sau, tinh thần của Nhã Nhi cũng hồi phục, nàng cũng cảm thấy ngượng ngùng. Khuôn mặt mềm mại hiên ra một tia hồng nhuận. Nàng đã không còn là trẻ con nữa, nàng không nên chui vào lòng Nhạc Phàm, nhưng nàng cũng rất muốn hưởng thụ cái cảm giác ấm áp đó.



Nhạc Phàm cười khổ, nếu mình không nói gì chắc là phải ở lại chỗ này ít nhất một ngày mất. Vì vậy, Nhạc Phàm nhẹ nhàng đỡ lấy lưng của Nhã Nhi, dùng thanh âm vô cùng ôn hoà nói: "Ngoài trời lạnh lắm, chúng ta vào nhà thôi?"

Thấy Vạn Nhã Nhi trong lòng mình gật đầu, Nhạc Phàm nhẹ nhàng đỡ nàng đi vào.

Hai người ngồi xuống, nhìn nhau, trầm mặc, trăm câu ngàn lời mà không biết lên tiếng như thế nào.

Trong mắt Vạn Nhã Nhi, vẻ mặt của Nhạc Phàm kiên cường mà lãnh tuấn nhưng không giấu được sự yêu thương đối với nàng.

Mà trong mắt Nhạc Phàm, Nhã Nhi đã lớn rồi. Mái tóc mềm mại, khuôn mặt tinh tế, đôi mắt có thần. Tuy không phải là quá xinh đẹp nhưng có một loại linh tuệ và thân thiết, ấm áp lan tỏa toàn thân, làm cho linh hồn Nhạc Phàm dịu đi.

Thật lâu sau, Nhã Nhi từ từ cầm tay trái của Nhạc Phàm, đưa lên trước mặt hỏi: "Ca, huynh biết không? Vừa rồi muội sợ quá, cô độc quá. Nếu tất cả đều là mơ thì muội phải làm gì bây giờ?"


"Ta vẫn ở đây mà …" Nhạc Phàm mỉm cười nói: "Ta đi mua một ít đồ, nếu muốn ở lại đây thì không thể cái gì cũng không có được!

Thân thể Nhã Nhi run lên, nắm chặt tay hỏi: "Chúng ta sẽ ở đây mãi mãi, phải không?"

"Tất nhiên! Chúng ta sẽ mãi mãi ở cùng một chỗ…" Giọng nói của Nhạc Phàm vô cùng kiên định.

Nhã Nhi rơi nước mắt, câu trả lời này dường như nàng đã chờ đợi hàng trăm ngàn năm rồi… Hôm nay nó đã tới, một lời hứa vĩnh viễn.

Nàng cười, một nụ cười thật sáng lạn. Hạnh phúc tràn ngập xung quanh Nhã Nhi, làm sao nàng không vui cho được, nhưng bỗng nhiên nàng lại khóc: "Ca, muội cảm thấy sinh mạng của mình đang dần dần mất đi, có phải muội sắp chết không?"

Nhạc Phàm sững sờ, hắn không biết nói gì nữa! Nói hết sự thật hay là nói dối để nàng yên tâm, trong lòng Nhạc Phàm do dự không thôi. Hắn không đành lòng, hắn có thể lừa dối người thân duy nhất trên cõi đời của mình hay không?

Nhã Nhi cười thảm: "Muội biết, muội sắp chết… Nhưng muội không muốn chết, thật sự không muốn chết… Muội sợ quá, muội sợ mất đi tất cả… Bốn năm ròng mới tìm được huynh, tại sao ông trời lại muốn cướp đi tất cả hạnh phúc của muội, muội không cam lòng, thật sự không cam lòng…" Hai tay run rẩy, không phải là sợ hãi, mà là không cam lòng!

Nhạc Phàm lau đi nước mắt trên mặt nàng, ôm nàng vào lòng nói: "Tiểu Nhã, ta… muội có biết không, có khi người sống còn không bằng chết đi".

Người đã chết đi thì lấy cái gì chứng minh họ đã từng sống…

Tâm linh của Nhã Nhi run rẩy, như mất đi hồn vía: "Muội thật ích kỷ, muội không nghĩ tới người còn sống… Muội là người hạnh phúc, ít nhất là sau khi muội chết đi, còn có một người thân đang sống và nhớ về muội!"


Nhạc Phàm biết những suy nghĩ trong lòng của Nhã Nhi, ôn nhu dỗ dành: "Chúng ta sẽ sống như trước đây, được không ? Cho đến lúc muội ra đi".

Nhã Nhi gật gật đầu. Giờ nàng chỉ có thể làm một việc duy nhất, đó là sống thật vui vẻ những ngày cuối của cuộc đời, nếu cả cuộc đời chỉ có thể sống một ngày, nàng hy vọng đó là hôm nay. Có lẽ là nhận được càng ít thì người ta sẽ càng quý trọng nó.

Hai người ôn lại chuyên cũ, bốn năm cuộc sống, họ dựa vào sự kiên trì và cố chấp để sống tới bây giờ. Tất cả những chuyện kinh thiên động địa đã là quá khứ, tất cả chỉ là truyền thuyết mà thôi. Giờ họ chỉ muốn sống thật yên bình, sống bên nhau.

Cứ như vậy hai người bắt đầu cuộc sống không hề ham muốn, tranh chấp với đời.

Tâm hồn yên tĩnh trầm lắng. Cuộc sống yên bình đã là một niềm hạnh phúc, quan tâm nhẹ nhàng, tình ý đậm sâu, hương vị của ánh sáng lan tràn khắp cái tổ ấm nhỏ bé này.

Thời gian trôi quá nhanh, nó đối với Nhạc Phàm là một sát thủ vô hình, không cái gì có thể ngăn cản được. Thời gian là vũ khí tàn ác nhất Nhạc Phàm từng thấy, nhìn không thấy, bắt không được, cứ như vậy mà từ từ đoạt đi tính mạng của người thân.

Ba ngày sau, lúc này Nhã Nhi đang nằm trên giường gỗ, tựa hồ như đang ngủ say, sinh mạng giảm dần làm khuôn mặt có chút tiền tuỵ.

Nhạc Phàm để tay cạnh nàng, vẻ mặt bình tĩnh như đợi nàng tỉnh lại. Nhưng hắn biết, sinh cơ của Nhã Nhi đã hết, nàng cuối cùng đã không thể tỉnh lại.

Còn sống là còn hy vọng, hy vọng cũng là thật xa vời. Người chết đã chết, nhưng sao mình lại vẫn còn sống? Đó là vì người đã mất mà sống…

Nhạc Phàm ôm lấy Nhã Nhi đi ra ngoài, đặt nàng lên thảm hoa hắn đã chuẩn bị.

Thấy vòng trúc trong cổ tay nàng, trong lòng Nhạc Phàm đau xót không nguôi, hắn nhớ lại năm năm về trước… đó là ngày sinh nhật của Nhã Nhi, mà lúc đó Nhạc Phàm quá nghèo, hắn không có tiền để mua quà cho nàng, hắn đã làm cái vòng trúc này để tặng cho nàng. Không nghĩ rằng nàng vẫn giữ nó đến giờ. Nhớ lại chuyện cũ trong lòng, tất cả, tất cả chỉ như mới ngày hôm qua.

Thần sắc bình tĩnh, Nhạc Phàm cẩn thận đeo lại vòng trúc cho nàng… rồi lấy sáo trúc ra. Đây là thứ duy nhất mà Vạn Nhã Nhi để lại cho hắn. Trên đó có khắc tên bọn họ, còn có tên Lí Đàm và Vạn Liễu Hoài.


"Vu…"

Tiếng sáo trúc vang lên, du dương trong trời đất… đau thương… bình tĩnh…

Đây là khúc sáo mà Nhã Nhi dạy hắn, mặc dù có chút nặng nề nhưng nó bao gồm rất nhiều, rất nhiều tình cảm của Nhạc Phàm.

Những ngày qua, là thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Nhạc Phàm, ở nơi này không huyên náo, quên đi phiền não, chỉ cùng Nhã Nhi ở chung một chỗ.


Một giọt nước mắt rơi xuống, Nhạc Phàm cảm thấy đau lòng, đau đớn tận trong linh hồn! Nhưng hắn lại nở nụ cười, dường như chỉ có đau đớn mới làm hắn dễ chịu. Trong nháy mắt, Nhạc Phàm phủ lên tầng tầng hoa trắng!

Quả nhiên là:

Tương tụ nan, bách chuyển thiên hồi chung kiến quân

Sanh tử biệt, nhất dạ tâm thương bạch phát hoàn.

(Khó gặp nhau, trăm đi ngàn lại vẫn có nhau

Sinh tử biệt, một dạ thương tâm tóc bạc rồi) - huntercd

"Ngao" một tiếng rống giận, Nhạc Phàm vung tay, hơn mười cây trúc quỷ dị bay vào thảm hoa, tiếp theo thủ quyết không ngừng biến ảo, tốc độ dường như đã không còn thấy rõ.

Trận này tên là "Ngưng không tị trần trận" lấy ra từ "Kỳ kinh" Ngự thiên chính là để các bậc quân hoàng sử dụng để bảo vệ di thể chính mình. Nó có thể ngăn cản tất cả sự vật bên ngoài không cho xâm nhập, bảo vệ cho thi thể toàn vẹn.

"Cách…" Nhạc phàm quát nhẹ, trận pháp thành, chỉ thấy Nhã Nhi cứ thế biến mất không còn chút dấu vết.

"Tiểu Nhã, ta đi đây, ta sẽ trở về! Chờ ta hoàn thành tất cả mọi việc, ta sẽ trở về bên muội, vĩnh viễn…"

Nhạc Phàm kiên cường rời đi, nơi đó chỉ còn là một mảnh hư không dường như chưa từng có ai ở đó.

Nhạc Phàm rời đi không lâu, rừng trúc "sào sào" một hồi! Một bóng người từ trong rừng trúc bay ra.

Ngươi đến lẩm bẩm nói: "Không thể ngờ Lý Nhạc Phàm lại là một cao thủ kỳ môn, chỉ với sức một mình có thể bày ra đại trận như thế, hơn nữa hai cái trận pháp đơn giản hợp lại uy lực gia tăng thật lớn, làm cho ta phải mất bao nhiêu công phu mới có thể đi vào, thật sự là không tệ".

Người đó tay cầm phất trần, một bộ quần áo ni cô, nếu Phó Suất nhìn thấy, chắc chắn có thể nhận ra đó chính là trụ trì Đông Nguyệt am - Niệm Tâm sư thái.

Niệm Tâm sư thái tới chỗ an táng Nhã Nhi, phất trần vung lên, một đạo bạch quang từ tay trái bắn vào mặt đất, thân hình Nhã Nhi lại hiện ra.

"Còn may là không tới trễ, nếu không mỗ mỗ không chửi cho chết mới là lạ!" Niệm Tâm sư thái mỉm cười, lấy ra một viên thuốc màu đen cho Nhã Nhi uống vào. Rồi lập tức lấy ra một vật, đánh vào trúc môn, rồi ôm Nhã Nhi đạp trúc mà đi.