Thương Thiên

Chương 177: Kì thạch đan tâm




Cơ thể Vạn Nhã Nhi chấn động dữ dội, sắp không chịu nổi sự xâm nhập dũng mãnh điên cuồng của nguyên khí.

"Không hay!" Nhạc Phàm kinh hãi, muốn khống chế nguyên khí, nhưng nguyên khí trong Linh khiếu cũng đột nhiên không thể khống chế, nếu cứ tiếp tục như thế không chỉ Nhạc Phàm kiệt quệ mà chết, cả Vạn Nhã Nhi cũng sẽ bị nổ tung kinh mạch.

"Hô, hô…"

Nguyên khí ở xung quanh trở nên hỗn loạn cuồng bạo, bất chấp tất cả tụ tập vào trong cơ thể Nhạc Phàm.

"Đau… a…"

Nỗi thống khổ tan nát cõi lòng đã làm tê liệt thần linh của Nhạc Phàm, hắn không còn có thể gào thét được nữa…

Cuối cùng, trong linh khiếu của Nhạc Phàm đã không còn nguyên khí, hắn đã suy yếu tới mức sắp hôn mê. Nhưng hắn biết rằng, nếu hắn ngã xuống thì sẽ không bao giờ đứng dậy được. Nhìn khuôn mặt Vạn Nhã Nhi nhăn nhó vì đau đớn, Nhạc Phàm khổ sở cố gắng duy trì.

"Không biết Tiểu Nhã thế nào rồi?" Nhạc Phàm vội vàng kiểm tra bên trong cơ thể Vạn Nhã Nhi.

"Đâu rồi? Chúng ở đâu rồi? Nguyên khí truyền vào Tiểu Nhã đâu rồi? Một thân nguyên khí của Nhạc Phàm đưa vào, sao trong cơ thể Vạn Nhã Nhi lại không có một chút gì, kể cả một tia chân khí cũng tìm không ra. Trông đầu Nhạc Phàm nghi vấn trùng trùng. Cảm giác sinh mạng lực của Vạn Nhã Nhi mỗi lúc một mất đi càng nhiều, lần đầu tiên hắn cảm thấy tuyệt vọng, nỗi thống khổ khi mất hết hy vọng làm cho hắn đến bờ vực của sự chịu đựng.

" Phụt…"

Nhạc Phàm đã không thể duy trì được nữa, ngã xuống giường gỗ, một ngụm máu phun ra như một đoá mai hồng…

"Mạng? Mạng là cái gì? Thiếu niên là lúc ta cùng trời tranh chấp số mạng, hôm nay ta lại nghịch trời… Cuối cùng cũng không thể làm được, đây là số mạng sao? Đây là số mạng sao?"

"Không! Đây không phải là số mạng, đây là thua cuộc, đây là sự buông thả, đây là sự khuất phục" Nhạc Phàm thất thần cuồng nộ gào lên: "Hống"

"Làm lại!"



Trong lòng ngoan cố, Nhạc Phàm lại ấn hai tay vào Mệnh Môn của Vạn Nhã Nhi, không để ý hết thảy, huy động tia tinh nguyên cuối cùng truyền vào cơ thể Vạn Nhã Nhi.

"Xoẹt!"

Tinh nguyên như đá chìm vào biển sâu, không một chút phản ứng, cơ thể Vạn Nhã Nhi vẫn trống trơn như cũ…

"Hay là…" Nhạc Phàm vô lực ngã trên giường gỗ, hai mắt trống rỗng vô thần nhìn lên nóc nhà, mái tóc đen đã lại chuyển thành bạc trắng. Không đến một ngày, Nhạc Phàm đã bị trả về nguyên hình.


"A! Ta sắp chết! Thật là yên lặng, nguyên lai chết cũng không phải đáng sợ lắm. Trên đời không còn người thân, được ra đi cũng với Tiểu Nhã, ta cũng nên vui mừng…" Nhạc Phàm thản nhiên cười, như xuyên suốt hồng trần. Trên khuôn mặt lãnh tuấn và mỏi mệt đã có thêm vài phần hồng hào.

Hỏi khắp thế gian, ai có thể chính thức nhìn thấu sanh tử? Có lẽ chỉ có trước khi chết, mới giác ngộ, mới buông xuống, mới là sự giải thích tốt nhất.

"Thật mệt, ngủ thôi! Đã bốn năm rồi, ta không được ngủ một giấc an lành, giờ mới có thể nghỉ ngơi một chút…"

"Tinh!"

Đúng lúc Nhạc Phàm sắp sửa nhắm cả hai mắt lại, viên "Đan tâm thạch" mà hắn vẫn đeo trên cổ đột nhiên chấn động, ánh sáng màu đen phát ra, quang mang dày đặc chiếu sáng cả căn phòng nhỏ…

"Đây là cái gì?" Tinh thần Nhạc Phàm rung lên. Quang mang màu đen phảng phất như thẩm thấu vào linh hồn của hắn, mang theo sự hưng phấn nhè nhẹ và sự ấm áp.

Trong thức hải, tinh thần lực rung động kịch liệt, mũi tên nhỏ màu tro nằm ở giữa không ngừng chuyển động , tốc độ càng lúc càng nhanh…

Nhạc Phàm vẫn không rõ mũi tên màu xám hình thành như thế nào, hắn chỉ biết có thể dùng nó để tiến hành tấn công bằng tinh thần. Ngày đó, trong cuộc chiến tại Thái phủ, chính là nhờ vào ngọn "Tiểu Tiễn" này mà trong nháy mắt đánh bại bốn tiên thiên cao thủ.

Mặc dù Nhạc Phàm không thể hoàn toàn khống chế "Tiểu Tiễn" nhưng cái cảm giác quen thuộc này làm cho hắn cảm thấy thân thiết vô cùng, phảng phất như từ trước tới giờ, nó là một bộ phận của cơ thể hắn, phát triển từ ý thức chính hắn.


Ánh sáng màu đen từ Đan tâm thạch bắn ra không ngừng tiến vào thức hải của Nhạc Phàm, vờn quanh "Tiểu Tiễn" như một sợi dây trói, bao nó lại ở trung ương.

Trong thức hải không có thời gian, tất cả chỉ là ý niệm.

Không biết đã qua bao lâu, ánh sáng màu đen lại toả ra, từng chút từng chút một nhập vào thân tiễn…

Cô đọng… khuếch trương…

"Đinh đinh, đinh đinh…" Tiễn thể như mạch đập, truyền ra tin tức của sinh mạng, như linh hồn ấn ký. Giờ phút này, Nhạc Phàm cảm thấy một lực lượng tràn đầy hơn lúc nào hết, đó chính là tinh thần lực.

"Tới!" Tâm niệm Nhạc Phàm vừa động, trong thức hải vô tận, "Tiểu Tiễn" chuyển động qua lại không ngừng, tốc độ cực kỳ nhanh, như muốn phá tung cả không gian của thức hải. Rốt cục, hắn cũng hoàn toàn nắm giữ tiễn thể, đó là một cỗ lực lượng không gì có thể ngăn cản.

Giữa trung tâm của Tiểu Tiễn, chấn động từ từ lan toả, phảng phất như đang hoan hỉ, tiến thể như lưu li phát ra ánh sáng như kim quang trong đêm tối...

Trong phòng, chỉ thấy trên cổ Nhạc Phàm từng đạo từng đạo ánh sáng màu đen chậm rãi nhập vào trong cơ thể Nhạc Phàm, cuối cùng biến mất không hình không ảnh. Hết thảy mọi thứ phát sinh chỉ trong nháy mắt, quỷ dị vô cùng.


Sau khi thấy ấm áp, Nhạc Phàm cảm thấy sinh mạng lực đang dần dần khôi phục, trong lòng vui sướng khôn tả. Làm sao hắn biết vật gia truyền đã đeo bằng ấy năm lại có thể thần kỳ đến thế? Tiểu Tiễn trong thức hải rốt cục có quan hệ gì với hắn? Rốt cục thì sao lại thế này? Cha có biết không? Thật nhiều thật nhiều nghi vấn trong lòng Nhạc Phàm mà không ai trả lời cho hắn biết.

Tất cả mọi việc đột nhiên trở thành tốt đẹp, ai có thể ngờ viên Đan tâm thạch lại là một bảo vật thần kỳ đến thế.

Linh khiếu đóng lại, thất tình nguyên khí trong cơ thể Nhạc Phàm biến mất, nhưng bây giờ hắn lại hoàn toàn nắm giữ tinh thần lực, họa hay là phúc. Hắn không hề cảm thấy hưng phấn hay cao hứng, vẻ mặt đau đớn nói: "Không thể cứu được tính mạng của Tiểu Nhã, vậy có tinh thần lực thì có tác dụng gì? Có tác dụng gì ?"

Kỳ vọng càng cao, thất vọng càng lớn, thậm chí khi đã thoát khỏi bờ vực sống chết, trong lòng Nhạc Phàm cũng là sự trống không, trong thế giới của hắn, tất cả đều là thanh tịnh yên bình…

Cũng đúng lúc này, Ngọc Phật trên ngực Nhạc Phàm lại phát ra ánh sáng trong suốt, so với tối hôm qua còn chói mắt hơn. Nếu không phải bên ngoài có đại trận ngăn cách, sợ rằng đã đem tới không ít phiền toái!


Phật quang lại hiện, liệu có thể phổ độ chúng sinh?

Phật quang ôn hoà chiếu lên khắp thân thể Nhạc Phàm, làm cho hắn khôi phục thật nhiều sinh cơ. Vạn Nhã Nhi được phật quang bao phủ, vẻ mặt trở nên yên bình, không còn vẻ thống khổ.

Tóc bạc lại biến thành đen, mặc dù không có nguyên khí, nhưng lực lượng của Nhạc Phàm nhanh chóng hồi phục. Vì thế, hắn lập tức xoay người đứng lên, kiểm tra mạch của Vạn Nhã Nhi…

"Vẫn… Vẫn không được…"

Vạn Nhã Nhi tuy được Phật quang tẩy lễ khôi phục một chút sinh cơ nhưng tới cùng vẫn không thể ngăn cản sự suy giảm của sinh mạng lực. Cứ như vậy thì không thể không chết.

Nhạc Phàm ôm lấy Vạn Nhã Nhi, ngơ ngác ngồi trên giường. Hắn tưởng đã không thể khóc, vậy mà nước mắt vẫn cứ tuôn rơi.

Trong lúc thất thần Nhạc Phàm không hay biết, lúc này, bên ngoài rừng trúc đang có người điên cuồng chặt trúc, đó chính là Khấu Phỉ.

Khấu Phỉ một đường truy đuổi đến đây gặp phải "Thất tuyệt mê thiên trận" của Nhạc Phàm bố trí. Hắn không hề biết kỳ môn thuật, nên tức giận vung đao chặt cây.

Chặt mãi, đến lúc thở không ra hơi, Khấu Phỉ mới vào được. Nhìn bốn phía xung quanh núi đồi trùng điệp, hắn há mồm mắng chửi: "Con mẹ nó! Lão tử đi đến chỗ quỷ quái nào thế này".

Phát tiết xong, Khấu Phỉ đề khí phóng đi, bóng người mờ dần.