Thượng Phong - Tuyết Tùng

Chương 90




Edit: Qin

Chung Linh không kể chuyện Chung Vân Tuệ về quê cho anh nghe, cho nên mỗi ngày Trì Thanh Chước vẫn đưa cô về nhà rồi rời đi như bình thường.

Ban đêm khu chung cư rất tối, đèn đường đã lâu năm nên chỉ tỏa ra ánh sáng lờ mờ, miễn cưỡng soi sáng được cửa vào chung cư.

Trì Thanh Chước đưa cô đến dưới lầu, hôn một cái lên má cô: “Em ngủ sớm đấy.”

Chung Linh ngoan ngoãn gật đầu: “Cậu cũng vậy.”

Tạm biệt xong, Chung Linh về nhà.

Trong nhà tối om, Chung Linh mở cửa vào nhà, sau đó kéo cả cửa phòng trộm, xác định đã khóa kỹ hai lớp cửa thì mới yên tâm đổi giày đi vào phòng.

Không lâu sau thì Chung Vân Tuệ gọi điện, Chung Linh ấn nghe máy: “Mẹ ạ.”

“Con về nhà chưa?”

“Về rồi ạ.”

“Nhớ khóa cả cửa sổ đấy, bà ngoại không có vấn đề gì, bây giờ cũng ngủ rồi.”

“Vâng, vậy là tốt rồi.”

Chung Vân Tuệ lại dặn cô đi ngủ sớm, tự chăm sóc bản thân cho tốt rồi cũng cúp máy.

Thật ra Chung Linh không hay ở nhà một mình, hồi cô còn nhỏ, hầu như ngày nào Chung Vân Tuệ cũng cố gắng về nhà, rất ít khi qua đêm ở ngoài. Nhưng dạo gần đây bà rất hay ngủ ở ngoài, Chung Linh mới ngủ một mình chưa lâu.

Cô còn chưa quen lắm.

Trong lúc mơ màng, Chung Linh nằm nghiêng trên giường, đang muốn đi ngủ thì nghe thấy có tiếng gì đó ở ngoài phòng khách.

Chung Linh nhắm mắt lại, không quá để ý, tiếng đó rất nhẹ. Chờ đến khi cô nghe thấy tiếng kim loại va chạm vào nhau, cô mới bỗng nhiên ý thức được chuyện gì.

Đối với việc trong nhà không có đàn ông, Chung Vân Tuệ rất có ý thức về việc an toàn cho hai mẹ con, cho nên ngay cả cửa sổ cũng là hai lớp chống trộm, cửa chính cũng lắp thêm hai khóa chắc chắn.

Bởi vì là khu chung cư cũ nên khóa cửa không được hiện đại cao cấp.



Tiếng kia chính là tiếng khóa chạm vào cửa sắt, thanh âm va chạm này cô đã nghe qua nhiều lần, quen thuộc đến nỗi cô lập tức phản ứng lại.

Ngay sau đó cô nghe được tiếng cửa sắt cọ xát bị kéo ra.

Cũng bởi vì đồ dùng đã nhiều năm, cho dù cố tình làm chậm rãi nhưng vào ban đêm yên tĩnh vẫn có thể truyền đến tai Chung Linh.

Có lẽ có người đang cạy khóa.

Sau khi Chung Linh ý thức được chuyện này, cả người căng thẳng, trái tim cũng nhảy lên một cách kinh hoàng.

Cô ngồi dậy, tay nắm chặt điện thoại, do dự ấn mở đèn phòng ngủ, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Chung Linh khẩn trương đến nỗi cả người cứng đờ, trong đầu không ngừng nhớ lại những vụ án cướp của giết người.

Tay cô run lên, sợ hãi là bản năng.

“Có người sao?” Cô đứng ở cửa phòng ngủ, cố gắng bình tĩnh mở miệng.

Ánh đèn từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong nhà, không khí an tĩnh đến nỗi chỉ còn lại tiếng hít thở của Chung Linh.

Không có người trả lời.

Chung Linh hy vọng mình bị ảo giác, nếu không vào giờ này có người có ý đồ cạy khóa, quả thật quá đáng sợ.

“Có người ở bên ngoài sao?” Cô lấy hết can đảm hỏi lại một lần.

Vẫn không nhận được bất kì câu trả lời nào.

Vào lúc Chung Linh hoảng hốt tưởng mình nghe lầm, đang định thở nhẹ một hơi, đúng lúc đó bên ngoài vang lên tiếng đập cửa có tiết tấu.

Là đốt ngón tay cong lại gõ lên cửa.

Vô cùng rõ ràng.

Rõ ràng đến nỗi khiến cô sởn tóc gáy.

Chung Linh bị dọa lui về phía sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch, môi cũng không còn màu máu, móng tay ghim vào lòng bàn tay.

Cô muốn mở miệng mới nhận ra môi mình đang run rẩy, cổ như bị bóp nghẹt không thể nói thành lời.



Tiếng đập cửa dừng lại.

Mọi thứ đều trở nên yên tĩnh.

Ngay vào lúc đầu óc Chung Linh hỗn loạn, tiếng cạy cửa lại vang lên.

Trong ban đêm yên tĩnh, âm thanh này phóng đại vô số lần, giống như một động đen không thấy đáy khiến người ta rùng mình.

Cả người Chung Linh khựng lại, mở to hai mắt nhìn về phía cửa lớn, giọng nói run rẩy: “Ai…ai vậy?”

“Nếu còn vậy nữa…tôi gọi cảnh sát đấy.”

Người ngoài cửa không trả lời.

Chung Linh sợ đến nỗi tay sắp không cầm được điện thoại, run rẩy mở khóa, ấn 110 rồi gọi đi.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

Chung Linh như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói: “Xin chào ạ…Nửa đêm có người cạy cửa nhà cháu ạ…”

Cảnh sát hỏi địa chỉ tường tận, an ủi Chung Linh đừng sợ, bọn họ sẽ lập tức đến nơi.

Cúp máy, cả người Chung Linh vẫn cứng đờ, không dám cử động, lắp bắp nói vọng ra: “Tôi đã báo cảnh sát rồi.”

Một giây, hai giây, ba giây.

Không có động tĩnh.

Chung Linh còn đang đoán xem có phải người đó đã đi rồi hay không, bỗng nghe thấy tiếng khóa đập mạnh vào cửa sắt tạo ra tiếng vang chói tai. Giống như đang phát tiết sự bất mãn vậy.

Cả người Chung Linh như bị tiếng động này rút đi sức lực, đỡ khung cửa, chân mềm nhũn ngồi xổm xuống.

Trong khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, mỗi một giây như bị kéo dài ra, cô ngồi bệt xuống sàn nhà, cố nén run rẩy chờ nhân viên cảnh sát tới.

Đầu óc trống rỗng, ngón tay và ngón chân không tự chủ được mà cuộn tròn lại.