Thượng Phong - Tuyết Tùng

Chương 89




Edit: Thảo Anh

Chung Linh có chút phiền muộn, bây giờ cô không thể lý giải tình cảm của mình dành cho Trì Thanh Chước. Cứ việc có vài lúc cô bị anh mê hoặc, nhưng qua đi rồi lý trí sẽ quay trở lại, nói với bản thân rằng không nên lún quá sâu.

Những tình cảm không xác định cùng chênh lệch quá rõ ràng trong mọi mặt, không chỉ vì vài câu nói mà đánh mất nghi ngờ, có thể thản nhiên mở rộng trái tim mà yêu anh.

Không phải như thế.

Chênh lệch về vật chất và địa vị, nếu xem nhẹ thì thật sự quá miễn cưỡng.

Trì Thanh Chước rất ít khi bày tỏ lòng mình, Chung Linh nửa muốn anh giải thích về mối quan hệ của cả hai, nửa lại không muốn.

Tuy tình cảm của anh trộn lẫn cả tính chiếm hữu, nhưng Chung Linh là người trong cuộc, cô thật sự cảm nhận được bản thân mình được anh để ý. Cảm nhận giữa người với người là không có cách nào có thể lừa gạt được, mỗi một lần ôm hôn, cảm giác thân mật như muốn hòa vào làm một xỏ xuyên qua lẫn nhau.

Càng nghĩ càng đau đầu, Chung Linh quyết định cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên.

Sáng sớm thứ ba, Chung Linh chào Chung Vân Tuệ, lấy trứng gà đã luộc chín, dưới ánh nắng ban mai cùng bầu không khí mát mẻ mà đi đến trường học.

Cuộc sống hình như đã bắt đầu trở nên bình tĩnh, cô mặc đồng phục, vừa đi vừa lột vỏ trứng gà rồi cầm trong tay, khẽ há miệng cắn một ngụm quả trứng trắng nõn bóng loáng.

Nhìn những người trưởng thành đang bận bịu đi làm cùng các học sinh đang nhanh chân chạy tới trường, tâm trạng của Chung Linh cũng nhẹ nhàng đi đôi chút.

Chẳng qua cuộc sống không chỉ có những chuyện tốt, tin xấu ập đến cũng khiến người ta không kịp chuẩn bị tâm lý.

Giữa trưa, Chung Vân Tuệ vội vàng gọi điện thoại cho Chung Linh: “Sáng nay bà ngoại con bị té, bây giờ còn đang trong bệnh viện nên mẹ phải về quê một chuyến.”

Cả người Chung Linh như bị sét đánh, bất giác siết chặt lấy điện thoại, lập tức hỏi lại: “Vậy bây giờ bà sao rồi ạ?”

Thật ra bà cụ vẫn còn ở bệnh viện chưa tỉnh, nhưng Chung Vân Tuệ không muốn Chung Linh quá lo lắng, chỉ an ủi cô: “Chắc là không có vấn đề gì lớn, con không cần lo lắng, cứ tập trung học đi.”



“Mẹ đã xin nghỉ phép, chắc phải về quê mất hai, ba ngày. Bây giờ mẹ về lấy đồ rồi đi ngay.”

Hồi bé Chung Linh được ông bà ngoại nuôi dưỡng nên tình cảm rất sâu đậm, vốn dĩ sức khỏe của ông bà không được tốt, bây giờ còn té ngã. Chung Linh có đọc được vài tin tức trên mạng, đa số người già mà ngã thì phần lớn đều phải nằm liệt trên giường.

Chung Linh nghĩ đến trường hợp đó, hốc mắt cũng bắt đầu chua xót: “Mẹ, con cũng muốn về với mẹ.”

Chung Vân Tuệ lập tức từ chối: “Con cứ yên tâm đi học đi. Mấy ngày mẹ không có nhà, con phải khoá kĩ cửa sổ, tan học là về nhà ngay biết chưa?”

“Bao giờ về đến nơi mẹ sẽ gọi điện cho con, không cần lo lắng đâu, bà ngoại không sao cả.”

Chuyện mà Chung Vân Tuệ đã quyết thì không ai có thể thay đổi được, nhất là về chuyện học hành của cô. Chung Linh đành phải nghe theo: “Con biết rồi, mẹ về cũng chú ý an toàn ạ.”

Mẹ con hai người nói chuyện xong, Chung Linh cũng khó tập trung tinh thần vào tiết học buổi chiều, gọi điện cho ông ngoại thì ông lấy cớ qua loa rằng bà ngủ rồi, khiến cô càng thêm hoảng sợ.

Buổi tối lúc học thêm với Trì Thanh Chước, Chung Linh cũng thất thần, một đề mà làm mãi không xong.

Trì Thanh Chước nhéo cằm, bắt cô quay qua nhìn mình, anh kiên nhẫn hỏi: “Sao lại mất tập trung?”

Chung Linh nhỏ giọng đáp: “Xin lỗi cậu, hôm nay mình không tập trung được.”

“Ừ, đang nghĩ cái gì?”

Chung Linh do dự một lát rồi mở miệng: “Hôm nay bà ngoại mình bị ngã nên mình đang lo lắm.”

Ánh sáng từ đèn bàn khiến mặt Chung Linh càng thêm trắng nõn sạch sẽ, lông mi cong vút hơi rũ xuống, cả người uể oải như đoá hoa bị vùi dập sau cơn mưa.

Trì Thanh Chước kéo cô lại gần, mặt đối mặt, để cô ngồi lên đùi mình, tay khẽ chạm vào mặt cô: “Bà sao rồi?”

Chung Linh túm lấy cánh tay anh, trả lời: “Gãy xương. Chắc phải nằm trên giường lâu lắm.” E bo ok truyen. vn

Buổi tối Chung Linh lại gọi điện hỏi một lần, Chung Vân Tuệ thấy bà cụ đã tỉnh thì cũng nói thật cho cô nghe.



Chung Linh ngập ngừng nói: “Tuổi này của bà không phục hồi nhanh được nữa, thường ngày bà mình luôn chân luôn tay chứ không chịu nghỉ ngơi. Bà không thích nằm trên giường, nhưng bây giờ lại phải nằm yên một chỗ.”

“Bà nuôi mình từ hồi bé, nhưng bây giờ mình còn chẳng thể về để thăm bà.”

Trì Thanh Chước ôm cô vào lòng, khung xương của cô rất nhỏ, ghé vào lòng mang lại cảm giác như đang ôm thú cưng. Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, dùng phương thức không tiếng động để hoà hoãn cảm xúc cho Chung Linh.

Chung Linh cảm thấy rất bối rối, trên người anh có chứa tính công kích, nhưng đồng thời lại mang cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối.

Loại mâu thuẫn này khiến cô vừa yêu vừa ghét.

Cô không có cách nào từ chối anh vào những giây phút như này.

Cảm nhận được độ ấm truyền đến từ lòng bàn tay anh, như truyền sức mạnh giúp cô kiêm định chống đỡ, khiến cô không nhịn được mà lưu luyến.

Cô vùi mặt vào vai anh, nhẹ nhàng cọ cọ vào cổ anh.

Chung Linh chỉ dính vào anh theo cảm giác, hoàn toàn không ý thức được động tác của mình dính người đến mức nào.

Bàn tay để sau lưng cô cũng hơi tạm dừng một lát, đợi đến khi cô mềm mại dựa vào lòng anh không cử động nữa, anh mới lại nâng tay lên tiếp tục an ủi cô.

Một khi Chung Linh ngoan ngoãn là chẳng khác gì muốn lấy mạng anh cả.

Chóp mũi ngửi được mùi thơm nhàn nhạt từ tóc cô, bên gáy cảm nhận được hơi thở mềm mỏng, trong lòng ngực lại là ôn hương nhuyễn ngọc, Trì Thanh Chước duỗi tay ôm cô càng chặt hơn.

Gần gũi thân mật thế nào cũng không thấy đủ, sự khát vọng đối với cô như một động đen không đáy, dù làm thế nào vẫn chẳng thể lấp đầy.