Thượng Nam Lạc Bắc

Chương 15: |Tội lỗi cuối cùng| - NHẬP DIỄN (14)




Không, cậu không thể hắt xì! Nội tâm Bắc Cố đang kêu gào thảm thiết. Thời Nam gần như chỉ cách mình một centimet cuối cùng, nếu lúc này hắt xì vào khuôn mặt tuấn tú của anh ta, sẽ chết đó....

Quay cảnh hôn với đại thần, lại hắt xì phun cả nước mũi nước bọt vào mặt người ta....

Thật là... kích thích...

Trong lòng Bắc Cố nhảy loạn "bùm bùm", cố nén chóp mũi đang ngứa ngáy kịch liệt, cảm giác mũi mình bởi vì dùng sức mà lớn hơn hai vòng, một bàn tay đặt phía sau gắt gao bắt lấy góc đệm sô pha, siết chặt.

"Cắt!". Đột nhiên đạo diễn Quý rống lên một tiếng kinh thiên động địa.

Không khí kiều diễm mờ ám tại phim trường mới vừa đắp lên với Thời Nam trong nháy mắt liền biến mất. Thời Nam ngồi thẳng dậy, thuận tiện kéo Bắc Cố từ sô pha lên. Bắc Cố thiếu chút nữa mừng đến phát khóc.

"Hắt xì -----!" Bắc Cố rốt cuộc được giải thoát, cuối cùng đánh một cái hắt xì cách khuôn mặt tuấn tú của Thời Nam mấy chục centimet chứ không phải mấy centimet.

Một tờ khăn giấy được đưa tới trong tầm tay, Bắc Cố không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình của Thời Nam, lung tung lau lau chóp mũi, ấp úng nói cảm ơn.

"Trương Thức! Hắt xì xong thì tới đây!". Đạo diễn Quý trên ghế kêu to, trực tiếp rống tên của nhân vật trong kịch bản. Bắc Cố run run, không dám chậm trễ, siết tờ khăn giấy liền chạy qua.

"Cậu xem ở đây, ở đây, máy số 4 này, ở đây, cậu có thể đơ hơn một chút không? Có xem kịch bản không? Chỗ này sao lại thế này?".

Bắc Cố nhìn nhìn màn hình, xấu hổ đến mức tay không biết để chỗ nào. Cậu đắn đo đến tính tình của Đạo diễn Quý, không biết có nên trả lời hay không, giương mắt trộm nhìn nhìn đạo diễn, thấy đối phương vẫn còn thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm mình, đành phải căng da đầu hỏi: "Thấy.... Chỗ này Trương Thức nửa tỉnh nửa say, đầu óc còn xoay chuyển không thể chỉ huy động tác, còn....."

"Ừ, cho nên cánh tay cậu để chỗ này, đang nhào lộn à? Mặt cũng đơ, còn thiếu nổi gân xanh lên, còn có cảm giác hai bên gặp nhau tốt hay là không gặp nhau thì tốt...." Thái độ của Đạo diễn Quý tựa như cũng hòa hoãn hơn một chút.

Bắc Cố thấy Đạo diễn Quý thay đổi ngữ khí, lại quay đầu nhìn về phía màn hình, ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh Đạo diễn Quý: "Tôi vừa rồi không có nhìn Thời Nam, nhưng hiệu quả như vậy.... Không tốt lắm..."

Quý Nhất Càn hừ một tiếng: "Thử lại xem".

Bắc Cố ngoan ngoãn đứng dậy, cúi đầu với phim trường. "Xoạch xoạch" chạy trở về, lại nói câu xin lỗi với Thời Nam, bổ trang xong, tiếp tục.

Lông mi Thời Nam nhẹ nhàng đảo qua mũi Bắc Cố, đôi môi mềm hạ xuống, Bắc Cố cái gì cũng không suy nghĩ nổi, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, máy số bốn quay đặc biệt gần, đánh sáng cũng tăng lên, trong vài giây, Bắc Cố cảm thấy động tác của mình cứng ngắc trong lồng ngực của Thời Nam hồi lâu.

"...." Cứ vậy mà hôn xuống.... Bắc Cố cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Đạo diễn Quý vẫn thường nói qua cố gắng không cắt ghép, tranh thủ quay tình cảm đến chân thật nhất.... Thân là một diễn viên, cậu cần phải nhập vai. Nhưng thân là thẳng nam, vốn tưởng rằng khi mình hôn hôn với một người cùng giới sẽ theo bản năng có cảm giác không khỏe, cho dù là người cùng giới này càng đẹp trai hơn so với mình, danh khí lại lớn, lợi hại hơn.... Nhưng thực tế khi Thời Nam đưa miệng dán lên tới, trong đầu cậu ý nghĩ gì cũng không có.

Thời Nam người này thật chuyên nghiệp đến đáng sợ, cũng giống nhau là không từng tiếp xúc với người cùng giới (ít nhất thì Thời Nam không có tác phẩm điện ảnh đồng tính). Biểu hiện của Thời Nam rất chuyên nghiệp, khi hạ miệng cũng không có do dự!

Giờ phút này, hai người mặc dù môi chạm nhau, cậu cũng không bới móc được đối phương có bất kì động tác vượt rào nào. Có lẽ trên màn hình hiện ra vẻ rất ái muội, nhưng thực tế gần như môi dán môi mà thôi...

"Cắt!"

Đạo diễn Quý kêu xong, Thời Nam lập tức đứng lên, đồng thời không quên kéo Bắc Cố lên theo. Bắc Cố còn đang ngây ngốc, tm lấy chai nước khoáng rồi vọt lại. Hình ảnh quen thuộc, Bắc Cố cảm thấy trong tay là chai nước thứ hai trong ngày, vẫn là trạng thái nửa mở đưa qua. Nhưng cậu cũng không xoắn xuýt quá nhiều, tổ đạo cụ đi lên sắp xếp lại, bọn họ được đưa đến khu nghỉ ngơi.

Đến lúc Bắc Cố lấy lại tinh thần cầm lấy chai nước, đã không thấy Thời Nam đâu.

Chỉ một lát sau, thấy Thời Nam đi ra từ phòng hóa trang, giống như vừa mới dặm lại trang điểm xong, anh ta thậm chí còn không cho Bắc Cố một ánh mắt ngang qua, liền lập tức đến ngồi trên ghế bên cạnh Đạo diễn Quý, cùng với đạo diễn xem lại cảnh quay vừa rồi.

Bắc Cố trông mong nhìn đạo diễn bên kia, hoàn toàn xem nhẹ cảm giác vắng vẻ cực kỳ nhỏ nhoi trong lòng, dù sao cậu cũng không thể đợi Thời Nam chạy đến nói chuyện phiếm với mình đi... Bắc Cố ngồi nghỉ ngơi trên ghế gấp, từng ngụm từng ngụm uống chai nước trong tay, hết hơn nửa bình mới chợt bừng tỉnh cảm thấy mình không nên uống nhiều nước như vậy ở phim trường, người ta đưa qua chỉ là khách khách khí khí để thấm giọng... Bắc Cố rối rắm liếc cái chai. Nhân viên công tác xung quanh đều bận rộn dọn dẹp bối cảnh đạo cụ, cậu không dám ngồi nhìn vẻ mặt chuyên chú của Đạo diễn Quý và Thời Nam thêm, lại nhịn không được muốn nhìn lại mình. Rõ ràng là loại ghế gấp ngồi xuống sẽ lún thêm một đoạn, nhưng dáng người Thời Nam vẫn đĩnh đạc, mắt nhìn thẳng phía trước cũng là bộ dáng thanh tuấn, khí chất xa cách.

Đây mới là bộ dáng của đại thần Thời Nam trong ấn tượng, bất kể thời điểm nào cũng là dáng vẻ quân tử đoan chính.

Góc độ của Bắc Cố vừa lúc có thể nhìn thấy màn hình nhỏ trước mặt Đạo diễn Quý, mấy người kia đang nhìn không chớp mắt màn hôn vừa rồi. Ánh mắt Thời Nam chuyên chú, thoạt nhìn không có gì khác thường. Cũng đúng thôi, một người trẻ tuổi đã là hai lớp ảnh đế, bất kể là đóng cảnh võ thuật hay cảnh hôn đối với anh ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ, thản nhiên và dễ dàng.

Bắc Cố quy kết trạng thái tinh thần rời rạc hiện giờ của mình là do không thích ứng được với việc lần đầu diễn cảnh thân mật, hiện tại nhìn thấy nam thần tự nhiên như vậy, cậu cũng cảm thấy nhẹ nhàng trấn định hơn rất nhiều.

Lúc này chỉ mới bắt đầu thôi, cậu nhóc! Học hỏi đại thần thiệt thiệt nhiều! Bắc Cố tự cổ vũ mình trong lòng.

Buổi chiều Bắc Cố chỉ có một cảnh diễn, Trương Thức đến quán bar điều tra án tử, nghi ngờ người bị hại và một bartender có mối liên hệ, nơi này cũng là một phục bút được chôn xuống sau này của Trương Thức và Phó Thành, cảnh diễn cũng không tính quá phức tạp. Bắc Cố khôi phục lại trạng thái, thay quần áo liền trực tiếp bắt đầu diễn, cũng tính là thuận lợi. Đạo diễn Quý sáng sớm rống lên, rốt cuộc cũng không tiếp tục rít gào buổi chiều. Sau khi Bắc Cố tẩy trang xong xuống ăn cơm trưa thì Thời Nam đã lên sân khấu, những màn còn lại đều có liên quan đến Phó Thành. Bắc Cố lãnh cơm từ người phụ trách, bởi vì thời gian có chút trễ, hộp cơm tới tay còn một chút độ ấm, Bắc Cố tùy tiện ăn hay miếng, có chút ăn không vô, liền tiện tay đóng nắp lại đặt qua một bên, hết sức chuyên chú nhìn Thời Nam đóng phim.

Trước kia chỉ có thể xem thành phẩm đã cắt nối biên tập, lần này nhìn bản hiện trường "nóng hổi mới ra lò", Bắc Cố cảm thấy chẳng sợ một tháng ăn cơm lạnh cũng có giá trị lắm. Mấy đoạn lời thoại liên quan đến Phó Thành của Thời Nam Bắc Cố cũng biết, đã có lúc ở nhà cậu từng thử tưởng tượng xem Thời Nam sẽ suy diễn nhân vật này như thế nào, nói thật thì là nghĩ đến rất nhiều, đủ loại biểu tình tinh tế và động tác nhỏ.... Đến lúc thật sự ngồi ở phim trường, quan sát từ nơi gần nhất, Bắc Cố lại lần nữa cảm nhận được sự chênh lệch kỹ thuật diễn xuất, nhìn đến phá lệ nhập thần.

Đạo diễn Quý cũng là người đáng chú ý, lúc trước Bắc Cố quay phim truyền hình, có đôi khi vì đuổi theo tiến độ phim, đạo diễn giống như có thể không cắt thì không cắt, cứ quay liên tục cả ngày rồi về mới từ từ biên tập lại. Nhưng Đạo diễn Quý lại không như vậy, ông ta mặc dù quay phim chiếu mạng cũng mang theo sự kiên trì của một đạo diễn văn nghệ điện ảnh, trên mặt đều viết đã tốt còn muốn tốt hơn, không chỉ muốn diễn xuất của diễn viên, còn phải chọn lựa cảnh quay và đạo cụ các loại. Ở trong đoàn phim như vậy, Bắc Cố cảm thấy áp lực, đồng thời lại cũng không tự giác lây nhiễm ý chí chiến đầu tràn ngập và... phấn khởi.

Quay xong một đoạn, Đạo diễn Quý bảo Thời Nam nghỉ ngơi một chút, gọi Diệp Văn Phong sáng nay phát huy không tốt lên quay bù hai cảnh. Thời Nam đi bổ trang, ngồi xuống cái ghế bên cạnh Bắc Cố.

"Tôi nói với lão Trương, bảo hắn lát nữa đến đón em, đưa em về trước. Tôi ở đây còn ít nhất hai cảnh nữa, không biết phải quay đến lúc nào". Thời Nam nhẹ giọng mở miệng, thuận tiện mở một nút áo sơ mi, nhiệt độ trong phim trường không tính là thấp, trang phục diễn của anh phần lớn là tây trang chỉnh tề hoặc quần tây áo sơ mi với blouse trắng, dù sao không chỉ không có trang phục thoáng mát, mà còn rất câu thúc. Lúc này quay một lúc đã ra một thân mồ hôi.

"Không không không, đừng bảo Trương ca chạy lại, tôi muốn trở về với anh....". Bắc Cố vội vàng xua tay.

Nói giỡn sao! Mỗi ngày đi ké xe bảo mẫu của đại thần đã quá mức rồi, lại làm tài xế chuyên dụng chạy cho mình thì không thể nào nói nổi nữa, huống chi cũng mới đóng phim có một ngày.

Thời Nam nhìn Bắc Cố một lát, đôi mắt phá lệ xinh đẹp kia chớp thật chậm, tựa như nghiêm túc phân biệt độ chân thật trong lời nói của Bắc Cố: "Em trở về có thể nghỉ ngơi......"

"Nhưng mà tôi cũng không mệt, tôi muốn xem anh thêm.... Các người đóng phim, đi theo cũng học hỏi được rất nhiều....". Bắc Cố cố ý nhíu nhíu mũi làm mặt quỷ.

"...... Vậy được, đợi một lát nhé". Thời Nam để lại một câu như vậy, rồi không nói gì nữa. Đạo diễn bên kia lại bắt đầu kêu chuẩn bị quay, Bắc Cố cứ như vậy nhìn đại thân một bên lạnh mặt, biến đổi khí thế đi về phía máy quay.

"..... Cố lên!". Hậu tri hậu giác bổ sung một câu, giọng nhỏ như muỗi, không chừng Thời Nam cũng không nghe thấy.

Qua hai ngày, hơn nửa màn có liên quan đến quán bar đều đã quay xong, Đạo diễn Quý nói phim này được đăng trên trang web Chu Bá, bước đầu ước định mỗi tuần phát ba tập, đợi đến lúc quay được hơn nửa thì trực tiếp chiếu, đến lúc đó sẽ yêu cầu lúc quay đoạn sau thuận tiện phối hợp tuyên truyền, chuyện này đối với Bắc Cố mà nói là không có vấn đề gì.

Ngày thứ ba, toàn bộ đoàn phim chuyển nhà, rốt cuộc gặp nhau tại chỗ quay những cảnh ở cục cảnh sát. Một đống ngoại cảnh của cục cảnh sát được thuê tới, sửa lại sửa trước khi quay. Bên trong là một studio, không có gì bất ngờ thì nơi này và căn chung cư độc thân của Bắc Cố chính là hai bối cảnh quan trọng nhất.

Hết thảy đều tiến hành thuận lợi, không khí chung của toàn bộ đoàn phim đều không tệ, Bắc Cố và mọi người quay mấy ngày đều đã quen thuộc, cậu tính tình tốt, tính cách lại dễ thân cận, những diễn viên trẻ trong đoàn phim và nhân viên công tác khi đóng máy hoặc khi nghỉ ngơi đều thích quay quanh cậu. Có đôi khi nhân viên đạo cụ trong khi chờ cảnh quay chạy đến chơi một ván trò chơi với cậu, có đôi khi cùng với một cô bé, chị Hồng và một diễn viên thời thượng nói chuyện phiếm, xem phim. Quả thực giống như đoàn phim trước kia, Bắc Cố là người thả náo nhiệt rất được hoan nghênh, muốn nói điều khác nhau duy nhất, chắc là bởi vì bộ này cậu đóng vai chính (thứ nhất), cho nên người vây quanh bên cạnh cậu trò chuyện có vẻ vui vẻ hơn nhiều, nghiễm nhiên ở đây trở thành một cứ điểm cho cậu thả lỏng thoải mái.

Chỗ nghỉ ngơi của Bắc Cố và Thời Nam gần nhau, nhưng anh ta ngồi đó, tính cách an tĩnh, tại mang ánh sáng của đại thần, ngồi ngay ngắn yên tĩnh giống như một bức tranh thủy mặc, giống như người trò chuyện với anh nhiều nhất là Đạo diễn Quý, cùng với Nhạc Đại ngẫu nhiên đến thăm ban, mọi người không có ý trốn tránh anh, nhưng cũng giống như rất có ánh mắt không nhìn về phía anh ấy.

Bắc Cố tuy rằng "thầm mến" nam thần, nhưng cũng có chừng mực của mình, Thời Nam tìm cậu nói chuyện, cậu nhất định dùng trạng thái tốt nhất đáp lại, nhưng nếu Thời Nam an tĩnh ngồi ở chỗ kia xem kịch bản hoặc xử lý chuyện khác, cậu tuyệt đối không chủ động cọ lên, thậm chí sẽ còn mang theo một vòng người đè thấp âm thanh một ít, tận lực không quấy rầy anh.

Trải qua quan sát mấy ngày nay, bao gồm lúc ngồi trên xe bảo mẫu của người ta tiếp xúc gần gũi, Bắc Cố phát hiện Thời Nam là một người thập phần... ôn nhu, có tu dưỡng. Anh không dễ dàng chủ động nói chuyện, có khi nhân viên công tác nơm nớp lo sợ tới tìm anh, anh cũng chỉ hơi hơi mỉm cười càng như người lắng nghe mà không ra ý kiến, sự ôn nhu và tu dưỡng của anh sẽ không cự tuyệt việc người khác xin giúp đỡ, thậm chí sẽ vô thanh vô tức chủ động vươn tay giúp đỡ. Nhưng có khi loại chủ động này cũng thập phần hữu hạn, bởi vì đồng thời người này cũng vô cùng chậm nhiệt, ôn nhu đồng thời tràn ngập cảm giác xa cách. Cẩn thận ngẫm lại, lần trước Thời Nam chủ động mở miệng để Bắc Cố ngồi xe của anh đã rất không dễ dàng. Bắc Cố biết rõ, muốn kết giao với người như vậy, mưa dầm thấm lâu là tốt nhất.

Hiện trường một mảnh hài hòa, ngoại trừ một ngoại lệ, chính là cảnh vừa đến quán bar liền nhìn thấy Diệp Văn Phong bị rống một trận. Diệp Văn Phong ngoại trừ lần đầu tiên nói chuyện cùng với Bắc Cố trong xe, còn lại phần lớn thời gian đều vây quanh Thời Nam, quả thực là "khác người".

# Hết chương 15

===