Bắc Cố nhìn biểu tình của tiểu điện hạ càng xem càng hưng phấn, đánh chữ trả lời:
Bắc Cố: "Anh có cảm thấy tiểu điện hạ càng ngày càng phong độ không?"
A Văn bên kia trả lời rất nhanh.
A Văn: "Rốt cuộc cũng tới tuổi kế thừa ngôi vị hoàng đế rồi [Ngậm ngùi]".
Bắc Cố giống như có thể nhìn xuyên qua màn hình thấy bộ dáng A Văn mặt không biểu tình nói chuyện cười, không tiếng động nhếch miệng cười, lại trêu đùa A Văn thêm vài câu, sẵn tiện thông báo tiến triển đóng phim.
Thời Nam vốn có chút mệt, tối qua lại lạ chỗ ngủ không ngon, thêm bận rộn cả một ngày, muốn nhân cơ hội ngủ bù, nghiêng đầu qua vừa lúc nhìn thấy ánh sáng di động hắt lên mặt Bắc Cố, làn da trắng nõn, hai má lúm đồng tiền đến lún sâu vào lòng, Thời Nam thình lình mở to hai mắt, đột nhiên cảm thấy tỉnh táo hơn một chút.
Bắc Cố ngồi bên cạnh lướt di động, Thời Nam đang buồn ngủ bị giật mình cũng lấy di động của mình ra, ngơ ngác vô vị bật lên. Anh kỳ thật hơi hơi có chút hâm mộ Bắc Cố và lão Trương nói chuyện phiếm, nhưng anh lại không am hiểu tìm đề tại, hiện giờ trong xe an tĩnh như vậy, đột nhiên mở miệng cũng rất kỳ quái... Loại chuyện tìm đề tài để nói này, Thời Nam tuyệt đối không làm được.
Bắc Cố lúc này còn không biết, đại thần Thời Nam cao lãnh trong lời đồn của mọi người, nói cách khác thì chỉ là tính tình bó buộc quá mức trầm trọng mà thôi, chẳng qua người có cơ hội tiếp xúc thân cận với Thời Nam tính đến bây giờ không nhiều lắm.
Thời Nam trừng mắt nhìn bầu trời sao trên ảnh nền di động đến xuất thần, lướt các ứng dụng trên mặt một vòng, không biết nên chọn cái gì, do dự một lát thì ấn vào Weibo. Đây là di động cá nhân của anh, Weibo đang đăng nhập chính là acc clone, trang đầu tiên tất cả đều là tin về Bắc Cố.
Weibo nhắc nhở vài phút trước người chú ý của bạn đăng một tấm ảnh.
[ Bắc Bắc Bắc Cố V]:
"[Ảnh chụp.JPG] Biểu tình hôm nay: Watching u từ trên cao".
Ảnh chụp là ảnh của tiểu điện hạ mà A Văn gửi cho Bắc Cố.
Bình luận hot đầu tiên là một video, có chút mơ hồ, bên trong là Bắc Cố đeo dây buộc tóc, mặc áo thun và quần đùi rộng rãi cười đến không thấy đôi mắt, tay giơ lên cao cao một con mèo ướt dầm dề, vẻ mặt buồn bực đến hỏng, ở trên cũng đặt tiêu đề là "Watching u từ trên cao".
Thời Nam lập tức nhận ra, video này được cắt ra từ lần trước Bắc Cố phát sóng trực tiếp tắm mèo. Lần phát sóng trực tiếp đó bởi vì mình nhớ sai giờ mà bỏ lỡ, cảm giác vô cùng tiếc nuối vì không thể thưởng thức tại hiện trường, chỉ có thể nhìn nhìn clip đã cắt nối biên tập. Vì để bồi thường tiếc nuối, Thời Nam xem thêm vài lần, ấn tượng rất sâu.
Bắc Cố ngước mắt lên từ di động, trộm ngắm đại thần bên cạnh mình, ở góc độ của cậu không thấy được đối phương đang xem gì, nhưng Thời Nam theo bản năng gợi lên khóe miệng, bộ dáng thập phần xinh đẹp, hai hàng lông mi giống như chiếc quạt rũ xuống, nhìn có vẻ là một người đàn ông ôn nhuận.
Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song....
Bắc Cố ngây người cầm di động, trong đầu có một đoạn cut nào đó của đại gia Scissorhands: "Đừng hỏi, hãy quay lại". Trước kia cảm thấy chua ngoa, hiện giờ đối lập với người thật, uhm... kỳ thật những lời này có thể lại có một tầng nghĩa khác.
Thời Nam vẫn luôn cảm thấy những bình luận bên dưới Weibo của Bắc Cố vui vẻ hơn so với Weibo của mình, có lẽ "Fan nào idol nấy", đều hoạt bát đáng yêu không có gánh nặng, có khi còn có thể thấy Bắc Cố trả lời, tâm tình cũng tốt hơn. Lão Trương lái xe bảo mẫu đậu trước cửa khách sạn, Thời Nam đã lưu một đống gói biểu tình phía dưới Weibo.
Đêm nay, Bắc Cố ngoài ý muốn có một giấc mơ đẹp, lượng công việc ban ngày lớn, lao tâm lao lực, buổi tối tắm rửa xong cũng không còn thời gian để rối rắm cảnh hôn ngày mai, vừa ôm chăn đã lăn ra ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hai người hẹn nhau 10 giờ, mà Bắc Cố đúng 9 giờ rưỡi đã rời giường, 9g 55 xuất hiện ở sảnh, trên người vẫn là một cái áo khoác lót bông như trước. Thời Nam từ trong phòng 706 đi ra, cả hai đều sửng sốt.
Thời Nam hôm nay không mặc áo hoodie, mặc một chiếc áo khoác ngắn cùng tông với áo khoác của Bắc Cố, đai lưng tùy ý thắt lên, vai rộng eo hẹp, da trắng chân dài, đúng là cái giá áo trời sinh.
Bắc Cố cười chào hỏi trước: "Buổi sáng tốt lành, thầy Thời".
Khóe miệng Thời Nam khẽ cong lên, gật gật đầu, nhìn đồng hồ trên tay, 9 giờ 56 phút: "Không chờ lâu lắm đi?"
"Không có, tôi cũng vừa ra tới".
Hai người đi vài bước đến thang máy, Bắc Cố thường quay đầu lại nhìn thoáng qua, Thời Nam dường như cũng đoán được cậu nhìn gì, nói: "Tiểu Mạc đợi trong xe dưới lầu".
"À à, tốt".
Lái xe vẫn là lão Trương, Tiểu Mạc ngồi ở ghế phụ, Thời Nam an tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Cùng với những người trên xe trò chuyện, Bắc Cố cúi đầu lướt Weibo hôm nay, thuận tiện ẩn thân trộm vào nhóm fan của "Thời Quang", lén lút vây xem một chút các tiểu fan của đại thần giao lưu với nhau. Chắc là vì tối qua ngủ rất ngon, Bắc Cố cảm thấy tâm tình còn tươi đẹp hơn trời nắng bên ngoài, mãi đến khi xe dừng trước quán bar, mới nhớ tới hôm nay phải quay cảnh hôn.
Ngày hôm qua đạo diễn Quý nói sáng nay quay lão Ngô và mấy vai phụ, mà quán bar này vừa vặn cũng là hiện trường vụ án đầu tiên trong kịch bản. Đến lúc bọn họ đi vào, vừa lúc nhìn thấy đạo diễn Quý đang chỉ đạo, người bị mắng là sinh viên năm hai học viện hí kịch quốc gia Diệp Vân Phong.
"Cậu chỉ là một cảnh sát mặc thường phục tới hỏi thăm tình huống án kiện một chút, một cảnh sát vừa mới vào ngành giả vờ lão bánh quẩy cho ai xem? Không đọc kịch bản à? Cậu cho rằng cậu đang đóng phim |Tân câu chuyện cảnh sát| à?" Quý Nhất Càn một tay quơ kịch bản, cảm giác một giây tới sẽ đánh tới mặt Diệp Vân Phong.
Diệp Vân Phong xa xa ngước lên, nhìn Thời Nam và Bắc Cố ở cửa lại quẫn bách cúi đầu.
"Đạo diễn Quý thoạt nhìn tâm tình không tốt lắm à...." Thời Nam đột nhiên nhỏ giọng nói một câu.
"?" Bắc Cố nghi hoặc quay đầu lại.
"Lát nữa chúng ta.... Diễn cố gắng ít NG một chút.... Cố lên!". Thời Nam đi phía trước, lời nói lơ đãng trôi vào trong tai Bắc Cố.
"!!!!"
Diễn cái gì, không phải là cảnh hôn đó chứ?
Trang phục vẫn là bộ hôm qua, lúc Bắc Cố vào phòng hóa trang, Hồng tỷ đang uống một chén tuyết lê nấm tuyết, vừa thấy người tới liền chào hỏi.
"Tiểu Bắc lát nữa đóng cảnh hôn phải không?". Hồng tỷ vừa thao tác cọ trong tay, vừa cười vừa nói.
"Dạ? Vâng....". Bắc Cố không được tự nhiên đổi dáng ngồi.
"Lát nữa chị dùng má hồng tô vẻ đỏ mặt cho cậu, miệng cũng thêm chút đỏ... bảo đảm là tươi mới ướt át". Chị Hồng đang điều chỉnh màu trên cánh tay, xoay mặt Bắc Cố lại, giơ tay lên so sánh rồi gật gật đầu.
".........."
Trang phục của Thời Nam phiền toái hơn so với Bắc Cố, Bắc Cố trong phòng hóa trang bị Hồng tỷ trêu chọc đến mặt đỏ tai hồng, đi ra vừa lúc gặp Lâm Mộc chuẩn bị vào tháo phục trang. Bởi vì ấn tượng hiền hòa của Bắc Cố hôm qua trên đường đến nghi thức khởi động máy đã thâm nhập nhân tâm, Lâm Mộc nhìn thấy Bắc Cố thì liền nở nụ cười.
"Sư huynh, nghe nói anh phải diễn cảnh hôn sao? Cố lên!"
"Đúng vậy, đóng cảnh hôn với thầy Thời mà, cố lên cố lên!". Thợ hóa trang bên cạnh Lâm Mộc cũng nở nụ cười.
"...." Bắc Cố đang cân nhắc cảnh phim cũng vô ngữ hỏi trời xanh, vì sao mà cả đoàn phim đều biết chuyện này, hơn nữa còn rất được chú ý.
Kỳ thật không thể trách mọi người kích động, chẳng qua bởi vì một đối tượng khác của cảnh hôn này là Thời Nam, lần đầu tiên có cảnh hôn nam nam của Thời Nam nên nhân dân cả nước đương nhiên là chờ mong, mà mọi người kích động cũng không có khả năng đi trêu chọc đại thần Thời Nam, tự nhiên sẽ tìm tới một người khác....
...........
"Tốt ----, tìm cảm giác, tranh thủ một lần là qua!". Đạo diễn Quý tự mình cầm loa tay rống lên với hai người đàn ông đang ngồi trên sô pha.
Thư ký trường quay đánh bảng mạnh đến phát lên tiếng có lực xuyên thấu kinh người.
Bắc Cố mặc áo thun trơn, cổ áo bởi vì tư thế mà mở rộng, Thời Nam cúi đầu vừa vặn có thể nhìn thấy một đoạn xương quai xanh xinh đẹp, anh nhất thời không xác định được mảng đỏ ửng trên xương quai xanh kia là bởi vì do tâm trạng của bản thân Bắc Cố hay là do màu má hồng của Hồng tỷ. Thời Nam theo yêu cầu của kịch bản nheo mắt lại, mắt kính ném trên bàn nhỏ của quán bar, nhìn thẳng lăng lăng vào Bắc Cố, nhẹ giọng hỏi:
"Em gọi tôi đến đây có phải... có chuyện gì muốn nói hay không?"
Bắc Cố phản xạ có điều kiện muốn đẩy Thời Nam đang đè trên người cậu ra, bởi vì trạng thái của Thời Nam lúc này làm cậu theo bản năng cảm thấy nguy hiểm và... sợ hãi. Một giây trước khi bảng phân cảnh vang lên, Thời Nam còn ôn hòa nói với cậu: "Đừng lo lắng, chúng ta trước thích ứng một chút". Giây tiếp theo mình đã bị đẩy trên sô pha, động tác quá nhanh làm trong nháy mắt kia Bắc Cố kỳ thật hoàn toàn không thể diễn, hoảng sợ chật vật tìm chỗ chống đỡ trên sô pha, trên mặt mờ mịt hoàn toàn là biểu lộ chân thật nhất. Bắc Cố cố gắng dưới tình huống không ảnh hưởng ống kính điều chỉnh tư thế khó chịu một chút, cậu đem sự thất thố của mình quy cho lý do khẩn trương vì diễn cảnh thân mật với đại thần, là xấu hổ vì quay phim nam nam với thẳng nam.
Đây là lần đầu tiên Bắc Cố trực tiếp cảm nhận được tốc độ nhập diễn đáng sợ của người đàn ông này, ánh mắt Thời Nam khẽ biến, không phải là chuyển biến cảm xúc trong ánh mắt như người thường, mà tựa như thoát thai hoán cốt biến đổi thành một người khác.
Người trước mắt đè nặng, dùng ngón tay vuốt ve cằm cậu không phải là nam thần hơi hơi mỉm cười, mà là Phó Thành thâm tàng bất lộ giả heo ăn thịt hổ.
"Phó Thành.....". Bắc Cố nhìn chằm chằm người trước mặt, nhẹ giọng lẩm bẩm kêu.
"Trương Thức". Thời Nam một chân đè trên đùi Bắc Cố, nhìn chăm chú vào môi Bắc Cố trả lời.
"Rầm". Bắc Cố bị một tiếng này làm tê dại, cánh tay nổi lên một tầng da gà, nuốt một ngụm nước bọt, đây là phản xạ có điều kiện của cậu, cũng là diễn xuất chân thật mà cậu thể hiện.
"Em còn không nói.... Tôi có lời muốn nói". Thời Nam dùng ngón cái lau khóe mắt Bắc Cố, ánh mắt thâm tình làm Bắc Cố khó có thể duy trì trạng thái hiện tại. Thời Nam làm động tác này xong, tạm dừng một chút, máy ảnh đặc tả vẻ mặt thâm tình đối diện nhau của hai người, nhưng chỉ có ảnh đế mới biết rõ rằng sở dĩ anh dừng lại là bởi vì Bắc Cố đang run.
Bắc Cố run rất nghiêm trọng, từ chân lan đến eo, bởi vì tư thế mà vị trí hai người dán lên nhau rất nhiều, thế nên dù có bất luận dị động gì, bọn họ đều có thể nhận ra. Trong tiểu thuyết không viết cụ thể Trương Thức như thế nào, chỗ này nđ chỉ sử dụng các mô tả hoàn cảnh và phép so sánh, còn trong kịch bản lại phần lớn rất rõ ràng. Như tình huống bây giờ thì viết là Bắc Cố đang rất khẩn trương.
Cậu khẩn trương cái gì? Cảnh hôn tiếp theo hay là vì tứ chi tiếp xúc vô cùng thân mật hiện tại? Thời Nam khẽ cau mày.
Ảnh đế dùng 0,5 giây khống chế được từng biểu tình nhỏ nhất, dùng một tay khác ở chỗ không nhìn thấy vỗ vỗ bên eo Bắc Cố, tràn ngập ý vị nhắc nhở và trấn an. Bắc Cố lúc này mới như tỉnh từ trong mơ chớp chớp mắt, run run môi.
"Anh.... anh muốn nói gì?". Lúc này cậu thật sự cảm tạ gst luôn thúc giục cậu học lời kịch, mặc dù Bắc Cố hiện giờ đang vô cùng chật vật, lời kịch vẫn từ trong miệng cậu phun ra.
Thời Nam cúi đầu, Bắc Cố cảm giác tầm mắt mình mơ hồ, chắc là bởi vì quá gần nên mất tiêu cự.... Chóp mũi quanh quẩn mùi cam Bergamot, hồng trà và hoa cam, có chút không giống với ngày hôm qua. Chẳng lẽ anh ta mỗi ngày đều đổi nước hoa sao? Bắc Cố thấy mình không chịu đựng nổi, lúc khoảng cách giữa Thời Nam và mình chỉ còn 3cm, hơi thở của anh phả lên trên mặt, đạo diễn Quỹ thế mà còn không kêu "cắt", lúc máy số 4 đang đặc tả khuôn mặt hai người... Cậu đột nhiên muốn hắt hơi...
# Hết chương 14