Nhan Khởi nghe Chu Phóng hỏi thế thì ngớ ra, anh ngây ngẩn nhìn hắn mà quên cả ho.
Lâu sau Nhan Khởi mới kéo chăn che nửa mặt mình, chỉ chừa đôi mắt sâu hút để ngó Chu Phóng, “Anh nghĩ… tôi đang làm nũng hả?”
Chu Phóng nhướng mày rồi ngửa người tựa ghế trông đến là độc tài, lời nói cũng nhác vẻ sếp sòng chuyên chế, “Chứ sao?”
Nhan Khởi nheo mắt rồi đổi giọng, “Xin lỗi… Chắc tôi không để ý, sau này không thế nữa.”
Lần này đến lượt Chu Phóng sững ra, chừng như Nhan Khởi đã khoác ngay lên mình lớp vỏ bọc tự vệ, số biểu cảm vụn vặt khiến hắn cáu bẳn trước đấy bỗng biến mất bằng sạch, chẳng còn tăm hơi.
Nhưng Chu Phóng lại bực mình hơn, hắn đứng dậy bước ra ngoài, trước khi đi còn bảo: “Đỡ sốt rồi thì ra đây, đừng có mà nằm vạ không về.”
Và Chu Phóng ở ngoài luôn chứ không vào phòng nghỉ nữa.
Nhan Khởi cũng hạ sốt rất nhanh, một tiếng sau anh chỉnh trang tươm tất rồi đẩy cửa phòng nghỉ bước ra.
Chu Phóng bận dọn dẹp, Nhan Khởi đứng sau lưng hắn xem một lúc, “Anh chủ.”
Chu Phóng thấy anh ra cũng chẳng tỏ vẻ gì, “Khoẻ rồi?”
Nhan Khởi mỉm cười lễ phép, “Sốt nhẹ nên không sao đâu, tôi trả tiền cho anh.”
Chu Phóng nhấc tay ý bảo anh ra quầy bar quét mã, “101 tệ, anh đem hết thuốc về đi.”
Nhan Khởi nhoay nhoáy trả tiền, “Thôi khỏi, anh cứ cầm đi.”
Chu Phóng ngẩng đầu nhìn anh, “Thế anh còn trả tiền?”
Nụ cười lần này của Nhan Khởi hơi lạ, hệt một chú hồ ly vừa mưu đồ thành công nhưng lốt ngoài vẫn trinh trắng thanh bạch, thoạt nhìn cực kỳ vô tội.
“Thế mình add wechat đi, anh chuyển tiền lại cho tôi cũng được.”
Chu Phóng ngừng việc đang làm, sải mấy bước đến trước mặt Nhan Khởi rồi nhìn anh vài giây, “Anh sốt mụ đầu rồi à?”
Nhan Khởi kéo kín khăn choàng trước người, cúi đầu cười bất đắc dĩ, “Chắc thế.”
Nét mặt anh hơi cô đơn, hồ ly bé con hãy còn vểnh đầu đắc chí ban nãy đột nhiên rũ đuôi khiến người ta không khỏi thương xót, thậm chí cam lòng mắc bẫy.
Chu Phóng lấy di động ra khỏi túi quần, màn hình khoá là một cậu nhóc đang cười cực kỳ hạnh phúc.
Nhan Khởi trông thấy thì khen, “Đáng yêu thật.”
Chu Phóng liếc anh, mở mã QR wechat ra, “Quét đi.”
Nhan Khởi kết bạn với hắn, Chu Phóng mở phần lì xì định nhập số tiền vào thì bị Nhan Khởi giữ lấy tay.
Chu Phóng nhìn ngón tay bị tóm chặt của mình rồi lại thấy nụ cười vô tội của anh.
Hắn nghe Nhan Khởi thì thầm: “Hay thôi đừng, thuốc… để tôi mang đi vậy, ở nhà hình như hết thuốc rồi…”
Chu Phóng trừng anh bằng ánh mắt lạnh căm, hồi lâu mới nhả chữ, “Biến.”
Nhan Khởi trùm mũ rụt cằm, “Hôm nay cảm ơn anh.”
Anh đi nhanh ra ngoài, đã đẩy cửa mà vẫn ngoảnh lại trỏ về hướng phòng nghỉ, “Thuốc… vẫn trong đó đấy.”
Chu Phóng sầm sì xách túi thuốc ra ném cả vào lòng Nhan Khởi rồi sập mạnh cửa. Cánh cửa giật bắn giữa hai người.
Thấy sắc mặt của Chu Phóng thì Nhan Khởi không giấu nổi nụ cười, anh dùng khẩu hình nói với hắn qua lớp thuỷ tinh, Hẹn gặp lại anh chủ.
Cửa kính gặp hơi nóng thì đọng thành sương mỏng rồi nhanh chóng tan đi.
Nhan Khởi đỡ sốt lắm rồi, đầu óc cũng nhẹ nhàng chứ không nặng trịch như lúc vừa đến, anh đội gió đi cùng một đoạn đường mà tốc độ về nhà lại nhanh hơn nhiều.
Đến cửa mới nhớ mình lại bỏ bữa, Nhan Khởi vào nhà rồi cam chịu mở tủ lạnh ra, nhìn hết lượt thì phát hiện chẳng còn rau dưa gì sất, anh đành phải nấu một túi sủi cảo đông lạnh nhân thịt gà nấm hương mà mình khá thích.
Dạ dày đói meo khó chịu, Nhan Khởi hiếm khi chén sạch cả túi sủi cảo và húp cạn cả bát nước lèo nóng hổi.
Anh thấy mình hơi hơi lại sức thì bèn vào bếp rửa nồi rửa bát, lau luôn bàn.
Xong việc rồi Nhan Khởi đo lại thân nhiệt: 37.6℃.
Anh vẩy nhiệt kế, thấy nó không tiện bằng cây súng Chu Phóng dùng cho mình, anh tìm trong túi thuốc cầm về thì không thấy súng đo nhiệt độ đâu, chắc ban nãy hắn giận quá quên bỏ vào rồi.
Nhớ đến Chu Phóng là Nhan Khởi lại cong môi, anh mở wechat định xem tường nhà của Chu Phóng nhưng chỉ thấy một bức ảnh biển hiệu tiệm trà sữa từ tận hai năm trước, chắc đấy là lúc mới khai trương vì hai chữ “Thương Hiệu” vừa được gắn vào.
Thực ra Nhan Khởi không rõ tại sao tiệm trà sữa lại lấy tên là “Thương Hiệu”, anh nhớ kỹ lại những món trong tiệm, hình như chỉ có mặt tiền nhìn qua là nhớ của anh chủ mới xứng với cái tên ấy.
Nhan Khởi mở ảnh đại diện của Chu Phóng ra xem thử, là một cốc trà sữa, anh biết chắc Chu Phóng lười nghĩ phải trưng thứ gì lên nên chụp bừa đấy. Cơ mà tấm ảnh đại diện này rất đáng yêu, gắn vào cái bản mặt kia của hắn thì… hơi sai trái.
Tâm trạng Nhan Khởi khá tốt, anh gửi hai tin nhắn cho Chu Phóng.
Nhan Khởi: [Nhan Khởi.]
Nhan Khởi: [Tôi tới nhà rồi, cảm ơn anh chủ.]
***
Lúc Chu Phóng về đến nhà, Chu Nhạc đang làm bài tập trong phòng, nghe tiếng thì chạy ngay ra.
Chu Nhạc biết hôm nay mình phạm lỗi nên không dám nhìn Chu Phóng, chỉ cúi đầu bước từng bước theo đuôi hắn.
Chu Phóng vừa rửa tay vừa hỏi cậu nhóc, “Tối nay ăn gì chưa?”
Chu Nhạc gật đầu, “Rồi ạ, em nấu sủi cảo đông lạnh.”
Chu Phóng không tỏ vẻ gì, “Ờ.”
Chu Nhạc ngước lên nhìn hắn, “Sao hôm nay hai về sớm vậy, hai ăn chưa?”
“Đừng lo cho anh, em về phòng làm bài đi.”
Chu Phóng lau tay rồi vào bếp, thấy trong bồn không có bát thì ngoảnh lại nhìn Chu Nhạc, “Em rửa hết bát rồi à?”
Mắt Chu Nhạc sáng rỡ, “Vâng, dù gì em cũng rảnh, hai về rồi khỏi rửa nữa…”
Chu Phóng trầm giọng ngắt lời cậu nhóc, “Đã bảo em không cần phải rửa rồi mà?”
Chu Nhạc mờ mịt nhìn hắn, vài giây sau thì cúi đầu nhỏ nhẹ: “Vâng em biết rồi, lần sau em không thế nữa.”
Chu Phóng thở hắt ra, hắn ngồi xuống sô pha ngoắc tay gọi Chu Nhạc, “Em sang đây đi Nhạc Nhạc.”
Chu Nhạc nghe lời bước đến chỗ hắn, Chu Phóng xoa đầu cậu nhóc, “Em còn nhỏ, đây đều là việc của người lớn nên em không cần phải làm, biết chưa?”
Chu Nhạc tủi thân nhìn hắn, “Biết rồi ạ, nhưng… nhưng hai cũng đâu phải người lớn đâu.”
Chu Phóng vỗ lưng cậu nhóc một cái, “Anh đã hơn hai mươi rồi, sao mà không lớn?”
Chu Nhạc lí nhí trả lời: “Hai mới hai mốt, hơn hai mươi có một tuổi thôi…”
Seven Liễu:
Anh Phóng hôm nay: Biến.
Nhan Nhan hôm nay: Ờ.
Anh Phóng mai sau: Tôi làm dữ với ấy hồi nào?
Nhan Nhan mai sau: Em của hồi trước cả bây giờ kể được tất tần tật từ địa điểm thời gian đến đầu đuôi cái sự hung dữ của anh đó nhé.