Tiệm của Chu Phóng không nhỏ nhưng lại rất ít nhân viên, ngoài hai cô bé gọi món thu ngân với làm trà sữa đồ ngọt và cậu phục vụ vừa xin nghỉ một tuần về quê ra thì chỉ còn mình hắn, quán nướng của Phùng Hạo mà đóng cửa thì gã cũng sẽ đến giúp, nhưng mọi hôm Chu Phóng đều cực kỳ bận.
Nhất là dạo này cậu phục vụ Lưu Hiên vắng mặt, một mình hắn lo phần lớn công việc, Chu Phóng xếp chồng số cốc rỗng của mấy cái bàn, lau sạch bàn rồi sắp chỗ lại cho ngay ngắn, trông y hệt nhân viên phục vụ chứ chẳng có vẻ gì là chủ cả.
Cô nàng vừa mở lời với hắn vẫn chưa về, đang chớp thời cơ hỏi hắn, “Anh khách đẹp trai ban nãy sao rồi anh Phóng ới? Khoẻ hơn tí nào chưa?”
Chu Phóng đanh mặt không đáp.
Cô nàng cũng quen tính hắn rồi, tự mình lẩm bẩm: “Ầy, em thấy ảnh được lắm á, dễ thương hơn anh nhiều, em mà không phải về trường ngay thì đã chờ add wechat ảnh rồi.”
Chu Phóng liếc cô nàng một cái, cô nàng cười với hắn, “Gì vậy? Khen ảnh thì anh không vui hả, anh mà không lạnh ghê lạnh gớm thế này thì em đã theo đuổi từ khuya rồi, ngày nào em cũng tới uống trà sữa là để ngắm anh cho bổ mắt chứ đâu.”
Chu Phóng chẳng đếm xỉa đến cô nữa, bưng cốc vào bếp.
Cốc đĩa trong bồn sau bếp đã khá đầy, Chu Phóng xả một bồn nước lạnh rồi đeo găng lên bắt đầu chà rửa.
Thực ra Chu Phóng không thích mang găng rửa bát, hắn cũng chẳng thấy cóng tay, nhưng dù gì cũng là đồ cho khách dùng, hắn sợ người ta chê bẩn.
Hôm nay Chu Phóng hơi phân tâm trong lúc rửa bát, đầu tiên nghĩ đến chuyện Chu Nhạc đánh nhau với người ta, sau đó là việc Nhan Khởi có hết sốt hay chưa.
Hắn cởi phứt găng, đi ra đường từ đằng cửa bếp.
Ngoài cửa là một mảnh đất trống khổng lồ, Chu Phóng chỉ mặc một chiếc áo len mỏng ngồi trên thềm thang.
Hắn lấy một bao thuốc lá từ trong túi quần ra, bao thuốc nhăn nheo nhìn qua là biết đã cất trong túi lâu lắm rồi.
Chu Phóng nhón một điếu lên ngậm, không châm lửa mà cúi đầu đăm chiêu.
Trước mặt hắn thì Chu Nhạc vẫn luôn rất ngoan, cậu nhóc vừa thông minh hiểu chuyện vừa nghe lời tháo vát, mới lên tiểu học đã biết phụ hắn việc nhà rồi.
Trước mặt Chu Nhạc thì hắn cũng cố hết sức để làm một thằng anh tốt, kiểu không hút thuốc uống rượu chửi bậy hay đánh nhau ấy, nên hắn đâu ngờ một đứa bé ngoan như Chu Nhạc lại biết đánh nhau, và tay đấm lại còn rất dữ dằn.
Chu Phóng lấy bật lửa châm điếu thuốc bên môi rồi kẹp giữa kẽ tay.
Hắn nhìn chằm chằm vào đốm lửa đỏ ở đầu điếu thuốc, đáy mắt chất chồng tâm sự.
Chỗ này khuất gió nhưng mùa đông khá lạnh, Chu Phóng nhìn điếu thuốc cháy hết rồi thì đứng dậy đi vào.
Hắn về phòng nghỉ xem thử, Nhan Khởi sốt đến mức mặt mày đỏ phừng, mày nhíu nhẹ và trán lấm tấm mồ hôi.
Chu Phóng căn súng nhiệt độ đo lại lần nữa cho anh, 38.6℃, thôi thì cũng không còn cao khủng khiếp như ban nãy.
Chu Phóng bèn đổi luôn chỗ để đăm chiêu, hắn kéo cái ghế nhỏ bên bàn ra ngồi cạnh giường Nhan Khởi.
Nhan Khởi nghe tiếng vẫn không choàng tỉnh, chỉ kéo chăn lên đắp kín người.
Chu Phóng nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Nhan Khởi, chắc là hơn nửa năm trước.
Lúc ấy vẫn đang hè, Nhan Khởi không ăn bận kín kẽ như này nhưng cũng chẳng mát mẻ gì cho cam. Anh mặc áo sơ mi dài tay và quần đến mắt cá, lại còn đội mũ lưỡi trai.
Trí nhớ của Chu Phóng không kém, cơ mà hắn cũng thấy lạ khi mình nhớ được những điều này, có lẽ là do Nhan Khởi ngày ấy đã để lại ấn tượng quá sâu.
Chu Phóng đoán thứ hắn chứng kiến hẳn là quá trình Nhan Khởi phát hiện mình bị cắm sừng rồi chia tay nửa kia. Song hắn chẳng có cảm giác gì, dẫu sao tiệm hắn ngày nào cũng đông khách và thừa mứa chuyện đời, mà Chu Phóng thì chưa từng hứng thú với chuyện đời người khác.
Nhưng hôm ấy Nhan Khởi quả thật đã lật đổ khái niệm thâm căn cố đế về đàn ông của Chu Phóng.
Trong số những người đàn ông mà hắn từng gặp, có gã trưởng thành chín chắn, có gã tính tình bộp chộp, có gã lặng lẽ kiệm lời, thậm chí có gã… cục súc nanh ác.
Nhưng hắn chưa từng gặp ai như Nhan Khởi. Bởi anh nhã nhặn khéo léo, anh thốt câu “Chia tay” mà chẳng hề biến sắc, nhưng cũng chính anh đã nằm nhoài ra bàn làm nũng với hắn, nom tủi thân và đáng thương hệt một chú mèo con vậy.
Nếu thằng khác làm thế thì chắc chắn Chu Phóng sẽ gán ngay cho từ “bóng chúa”, nhưng với Nhan Khởi, hắn chỉ thấy cáu kỉnh thôi.
Chu Phóng gặp Nhan Khởi cả thảy ba lần, lần nào cũng không khống chế nổi cảm xúc, cứ bực dọc không rõ lý do vậy đấy.
Chắc tại Nhan Khởi đặc biệt nhất và khác hẳn những người mà hắn từng gặp, rành rành không chấp nhận nổi nhưng hắn lại chẳng kềm được muốn đến gần để xem người đàn ông này rốt cuộc còn bao nhiêu bộ mặt.
“Nóng…” Nhan Khởi khàn giọng bật thốt, anh đạp chăn ra rồi định vén áo phao lên.
Tay Chu Phóng phản ứng nhanh hơn não, hắn đè tay Nhan Khởi lại.
Chắc tại hơi quá sức nên Nhan Khởi tỉnh luôn, anh mơ màng nhìn hắn, “Anh chủ… tôi khát lắm.”
Chu Phóng phủ lại chăn lên người anh, “Đắp đấy.”
Hắn ra ngoài rót cốc nước ấm về cho Nhan Khởi, anh uống hết rồi cầm cốc cười với hắn, “Cảm ơn anh chủ.”
Thấy anh cười mà Chu Phóng cũng bực mình, hắn dằn mạnh cái cốc lên bàn, “Ban nãy di động anh cứ rung mãi.”
Nhan Khởi ngây ra một chốc, lúc vào tiệm anh đã mở nguồn để trả tiền nước, khỏi đoán cũng biết ai đang gọi liên tục cho mình.
Nhan Khởi moi điện thoại từ trong túi áo phao ra, lướt nhìn thông báo cuộc gọi nhỡ đầy màn hình thì đều là của Viên Cánh cả.
Anh mở khoá, nhanh gọn chặn Viên Cánh rồi bật wechat.
“Anh chủ,” Nhan Khởi nhìn sang Chu Phóng, “Add wechat nhé, tôi trả tiền thuốc ban nãy lại cho anh.”
Chu Phóng trông sắc mặt anh, hỏi luôn: “Anh về được rồi à?”
Nhan Khởi buồn cười trước cái điệu thẳng tuột của hắn, anh yếu ớt quây mình trong chăn rồi băn khoăn nhìn Chu Phóng, “Vẫn đang sốt khụ khụ… Cứ đổ mồ hôi mãi, chỉ e không về được khụ khụ khụ…”
Chu Phóng đanh mặt, “Không về được thì đàng hoàng nằm đấy, muốn trả tiền thì quét mã tiệm.”
Từ chối rành rành, Nhan Khởi đành huơ điện thoại, mạch máu nổi rõ trên mu bàn tay trắng tươi, “Thế trả tiền xong mình add được hông?”
Chu Phóng cau mày nhìn anh rất lâu, bỗng hỏi: “Anh tên gì?”
Nhan Khởi cong đuôi mắt, “Nhan Khởi, Nhan trong nhan sắc, Khởi của khởi đầu và kết thúc.”
Chu Phóng gật đầu, hắn chăm chăm nhìn Nhan Khởi rồi nghiêm túc rằng: “Nhan Khởi, sao anh lại nghĩ mình làm nũng với một thằng đàn ông thì sẽ có tác dụng nhỉ?”
Seven Liễu:
Anh Phóng: Má nó tôi muốn biết anh làm nũng với tôi thì được gì
Nhan Nhan: Anh hổng thấy hình như có hiệu quả thật đấy hả