Chương 1: Trở về
“Linh San không, mau dừng lại, ta nói dừng lại, không “
Vừa hét Trần Long vừa dơ tay như muốn níu lấy hình bóng người con gái ngay trước mặt kia, mặc dù chỉ cách nhau một bàn tay, nhưng giờ khắc này đối với hắn lại giống như lạch trời đồng dạng, dù có như thế nào cố bắt lấy cũng không thể làm được.
Trần Long chỉ có thể bất lực nhìn thân ảnh nàng xa dần, xa dần rồi biến mất.
Đột nhiên Trần Long từ trong mộng cảnh tỉnh lại hai mắt hắn mở lớn, ngồi bật dậy miệng vẫn hô to “Linh San, Linh San”
Nhưng rồi một cơn đau đớn ập đến, cắt đứt tiếng nói của hắn, Trần Long lại tiếp tục gục xuống nằm bất động.
Một hồi sau khi đã ổn định lại hắn mới mở mắt, chống tay xuống đất ngồi dậy, một tay ôm đầu, cố hết sức lấy lại tâm thần khỏi cơn đau. Hắn mờ mịt nhìn xung quanh miệng lầm bầm.
“ đây là nơi nào, ta không phải là bị đẩy vào thời không loạn lưu rồi sao”.
Xung quanh Trần Long lúc này là một vùng đất trắng xóa không nhìn thấy bờ, với khắp nơi là hàng ngàn chiếc hố to lổm chổm, phía trên đầu là một vùng tinh không đầy sao vô tận.
Nhìn một lúc thì Trần Long mới lấy lại được tâm thần, xong tròng mắt hắn bất giác đẫm lệ, hai tay đấm mạnh xuống đất, trong lòng một mảnh bi thương.
Hắn tên là Trần Long bản danh Trần Văn Long vốn chỉ là một tên cô nhi người địa cầu bình thường, nhưng trong một lần vận may nghịch thiên, hắn được Thôn phệ thần châu, một trong các thứ nguyên thần vật chọn trúng, từ đó bước vào con đường siêu phàm.
Trên hành trình này hắn gặp phải Dương Linh San cũng là chủ nhân của thứ nguyên thần vật như hắn, nàng và hắn yêu nhau hai người cùng nhau vào sinh ra tử, cùng nhau đột phá đi vào thượng giới.
Ở đây do năng lượng bản nguyên nồng đậm hơn ở hạ giới rất rất nhiều, nên bọn họ tu luyện như cá gặp nước. Nắm trong tay thứ nguyên thần vật hai người một đường sát sát sát, không tới một trăm năm cả hai đã đạt đến Vô thượng cảnh, là cấp độ cao nhất ở thượng giới.
Nhưng cũng vì đó bọn họ bị hàng chục vô thượng cảnh khác vây công, một phần là vì trên con đường tu luyện tranh với trời tranh với người này, họ đã đắc tội vô số gia tộc cùng cường giả. Nhưng lý do quan trọng nhất cũng là vì muốn có được bí mật tu luyện trên người bọn họ.
Nghĩ cũng phải thôi người bình thường phải tu luyện đến mấy trăm ngàn năm mới có thể đến vô thượng cảnh, thiên tài hơn chút thì cũng phải cần đến mấy chục ngàn năm, còn ở đây họ lại chỉ cần chưa đến một trăm năm hỏi ai ai không đỏ mắt.
Mặc dù hắn và nàng bất chấp bại lộ Thứ nguyên thần vật để chống trả, và đ·ánh c·hết mười mấy tên vô thượng cảnh, nhưng cũng không thể địch lại.
Thậm chí khi nhìn thấy thứ nguyên thần vật, còn khiến cho mấy lão già sắp cạn thọ mệnh tìm được hy vọng đột phá để sống tiếp, nên càng thêm điên cuồng.
Trong thời khắc sắp c·hết nàng đã dùng thân mình hi sinh mở ra cổng thời không đẩy hắn vào. Trần Long chỉ có thể bất lực nhìn nàng c·hết ngay trước mắt.
Mãi rất lâu sau Trần Long mới từ trong bi thương miễn cưỡng thoát ra, hắn nhớ lại lời nói cuối cùng của nàng. “Long anh nhất định phải sống”.
Hắn cũng từ từ lấy lại tỉnh táo, hai tay nắm chặt, đôi mắt ánh lên ngọn lửa thù hận cắn răng nói. “ Đúng ta nhất định phải sống, ta phải sống thì mới có thể g·iết trở lại thượng giới trả thù, c·ái c·hết của nàng mới không trở nên vô ích”.
Hơn nữa trong lòng hắn âm thầm nghĩ. "Còn sống thì mới có thể tìm cách để hồi sinh nàng".
Mặc dù hồi sinh n·gười c·hết ở đâu cũng gần như là điều không thể, và dù có thể thì chắc chắn cũng phải trả một cái giá rất đắt, nhưng dù phải đánh đổi thế nào hắn cũng quyết tâm phải làm được.
Nhưng rồi như nghĩ đến chuyện gì đó Trần Long lại cau mày nói. “Lúc chiến đấu với lũ thượng giới ta và nàng đã bị trúng phải huyết ấn thuật nên giờ cũng không phải lúc quay lại”.
Huyết ấn thuật là một loại thần thuật ở thượng giới, mặc dù không có tính công kích nhưng hiệu quả truy tung thì vô cùng mạnh mẽ.
Huyết ấn dùng máu để thi triển, lượng máu càng nhiều và của cá nhân càng mạnh thì hiệu quả càng lớn.
Huyết ấn hắn trúng phải là của hơn mười vị vô thượng cảnh dùng một nửa máu của mình để thi triển, nên dù ở lúc cường thịnh nhất, Trần Long cũng rất khó để xóa bỏ chứ đừng nói lúc b·ị t·hương.
Nếu bây giờ hắn quay về thượng giới chắc chắn sẽ bị nhận ra ngay, đến khi đó thì chỉ có một con đường c·hết.
Nhắm mắt lại Trần Long bắt đầu đánh giá tình trạng hiện tại của mình.
Quả nhiên thân thể hắn lúc này đã tàn tạ không chịu nổi cũng may hắn đã là vô thượng cảnh nên mới không c·hết được, hơn nữa hắn còn có Thôn phệ thần châu chỉ cần cho hắn thời gian là có thể hồi phục lại như lúc ban đầu.
Nhưng lúc Trần Long bắt đầu vận chuyển hấp thu năng lượng trị thương thì hắn mới nhíu mày, đến giờ hắn mới để ý đến môi trường xung quanh, ở đây năng lượng bản nguyên cục kỳ mỏng manh, mỏng manh đến mức gần như không có, nếu không phải thần thức của hắn cực kỳ mạnh mẽ thì cũng không thể cảm nhận được.
Hấp thu một lúc lâu Trần long đột nhiên mở mắt, không phải vì hắn không muốn tiếp tục, mà đơn giản là vì năng lượng bản nguyên trên tinh cầu hắn đang ở hầu như đã bị hắn hút sạch.
Mặc dù vậy đối với thương thế của Trần Long lúc này, cũng chỉ như hạt muối bỏ vào biển đồng dạng.
Trần Long chỉ có thể từ trong vòng tay không gian của mình lấy đồ, mặc dù linh đan hay linh dược gì đó trong trận chiến hắn đã dùng sạch, nhưng may mắn khi hắn lục lọi lại trong góc xó vẫn còn lại vài cây linh dược cấp thấp, mặc dù lúc trước cái loại này linh dược hắn có gặp cũng ngại cúi xuống nhặt vì sợ mất thời gian, nhưng bây giờ nó chả khác gì chai nước giữa sa mạc.
Cầm lên linh dược Trần Long bất giác lại nhớ về thân ảnh xinh đẹp kia, đây cũng là thứ nàng đưa cho hắn, đó là lúc hai người đang dạo chơi ở bí cảnh, chắc cũng vì thấy đẹp mắt nên nàng hái lên xong dúi vào tay hắn nhí nhảnh nói. “Long anh cầm lấy, biết đâu sẽ có một ngày nó cứu mạng anh đấy”.
Lúc đó hắn cũng không để ý chỉ cười cười rồi đút vào túi, không ngờ đến giờ lại có lúc cần đến thật.
Không nghĩ nữa Trần Long trực tiếp sử dụng khôi phục thương thế.
Mãi đến một lúc lâu sau khi đã hấp thu hết tất cả linh dược trong không gian vòng tay hắn mới mở mắt ra, mặc dù chỉ mới hồi phục được ba bốn phần trăm thương thế nhưng cũng đủ để hắn hành động bình thường được rồi.
“Haiii giờ chỉ có thể dựa vào Thôn phệ thần châu bị động hấp thu năng lượng bản nguyên từ từ khôi phục mà thôi”. Trần Long thở dài tự nói.
Mãi bây giờ Trần Long mới bắt đầu chú tâm đến hoàn cảnh hiện tại, nhìn xung quanh xong hắn dùng thần thức quét qua khắp nơi.
Thần thức của vô thượng cảnh là cực kỳ cường đại, phạm vi phải được ước tính bằng năm ánh sáng, mặc dù bây giờ hắn b·ị t·hương chỉ có thể phát huy ra một phần mười nhưng cũng đã có thể quét qua vài cái hành tinh rồi.
Rất nhanh Trần Long mở mắt, sắc mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc miệng lẩm bẩm nói. “Đây không ngờ lại là hạ giới, mà nơi ta đang đứng lại chính là nửa kia của mặt trăng”.