Lục Hạ lấy chồng rồi. Chồng cô ấy là người vô tâm nhất thế giới này.
Đặc biệt về phương diện giường chiếu, chồng cô, Hoắc Vũ lại tàn nhẫn hơn cả.
Giờ phút này, người chồng trong truyền thuyết ấy đã hoá thành cầm thú, con ngươi đen kịt loé lên tia tà ác.
Lục Hạ chứng kiến một màn này, sự gan dạ mới ban nãy đều bay mất, thay vào đó là một nỗi sợ không tên. Không biết vì lí do gì, mồ hôi lạnh bất giác túa ra, thấm đẫm lưng áo cô.
Lục Hạ cảm thấy bản thân vừa nhấn phải nút tự hủy rồi. "Tuần này không cần xuống giường", anh đùa cô chắc!
Đem hai tay chống lên khuôn ngực rắn chắc của Hoắc Vũ, Lục Hạ dùng hết sức bình sinh, cố gắng đẩy anh ra, cứu lấy tương lai của mình.
"Hoắc Vũ, anh đừng đùa nữa."
Một đêm "vận động" kịch liệt, Lục Hạ không tin anh còn dư sức "làm" thêm một hiệp nữa.
Chỉ là Lục Hạ xui xẻo gặp phải Hoắc Vũ, càng xui xẻo khi đánh giá quá thấp người đàn ông trước mặt này. Ngay khi cô vừa dứt lời, Hoắc Vũ lập tức cười ra, con ngươi tối đen dán lên người cô.
"Hạ Hạ, em không nên đánh giá thấp người đàn ông của mình." Gượng gạo đặt lên trán cô một nụ hôn, anh cười cười. "Không tin, em thử xem."
"Anh!"
Trước sự trêu chọc công khai của Hoắc Vũ, Lục Hạ chỉ còn cách cứng họng. Tức đến run người, đỏ cả mặt mũi nhưng mắng không được, trách không xong.
Thế nhưng, Lục Hạ không phải kẻ vô dụng, cô còn rất nhiều chiêu chưa dùng đến. Cho nên, rất nhanh sau đó, khoé môi cô khẽ cong lên, nở một nụ cười đầy tự tin.
"Chồng yêu, anh cũng cứng đấy. Nhưng mà... Lục Hạ tôi cũng không phải dạng dễ bắt nạt!"
Bốp!
Dứt lời, Lục Hạ lập tức cụng đầu với Hoắc Vũ. Cơn đau thấu trời truyền lên đại não khiến cả hai choáng váng chốc lát. Trong phút mất cảnh giác ấy, Hoắc Vũ đã vô tình buông nanh vuốt của mình ra, thành công để con mồi chạy thoát.
Nhịn đau chạy ra đến cửa, Lục Hạ thậm chí còn ngoảnh đầu lại, cười trào phúng. "Muốn ép buộc tôi, anh đợi kiếp sau đi."
Rầm!
"Chào tạm biệt" xong, không chút do dự đóng mạnh cửa, Lục Hạ chỉnh lại quần áo có phần xộc xệch của bản thân, sau đó lập tức rời đi.
...
Cơn đau chấm dứt, Hoắc Vũ cũng hồi thần. Nhìn phần nệm trống không trước mặt, đáy mắt anh nhanh chóng phủ một tầng lạnh lẽo.
Thở hắt một hơi, xoa xoa cái trán bị Lục Hạ làm cho sưng đỏ, anh cong môi, nở một nụ cười tà mị.
"Lục Hạ, thời gian của chúng ta còn nhiều."
Lần đầu tiên gặp phải một cô gái bướng bỉnh như Lục Hạ, Hoắc Vũ hứng thú vô cùng. Dẫu sao, đàn ông cũng là sinh vật có tính chinh phục mạnh.
"Tôi không tin không xử lí được em!"
Lẩm bẩm một mình lúc lâu, khôi phục tâm trạng như mọi ngày, Hoắc Vũ mới mở cửa rời đi. Vừa đi, anh vừa rút điện thoại, nhấn số trợ lý gọi đi.
...
Lục Hạ rời khỏi quán Bar, vừa đúng lúc bắt gặp Tần Hàn đã trực sẵn bên ngoài, không chút do dự lập tức đi theo.
Ngồi trên xe, cô lơ đãng ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, tựa như một thước phim. Tần Hàn vừa lái xe, vừa tò mò lên tiếng. "Hạ Hạ, một đêm với ông xã, cảm giác thế nào?"
Hai chữ "ông xã" lọt vào tai Lục Hạ khiến cô suýt chút nữa nổ tung. Thở hắt một hơi, im lặng hồi lâu, Lục Hạ lạnh lùng lên tiếng.
"Tần Hàn, quay xe, đến Toà án." Giọng nói Lục Hạ bỗng chốc đè nén. "Tôi muốn ly hôn!"
"Gì? Ly hôn?"
Tần Hàn sửng sốt, thiếu chút nữa liền khoa trương lái xe đâm vào rào chắn bên đường. Giảm tốc độ, cậu lập tức quay xuống. "Bà cố, chắc không vậy? Rồi cha mẹ bà thì tính sao?"
"Tới đâu hay tới đó đi."
Trong mắt Lục Hạ, cuộc hôn nhân này chẳng khác nào một trò đùa. Tất cả chỉ vì lợi ích gia tộc. Bán rẻ thanh xuân gần một năm, cô cảm thấy quá đủ rồi.
"Dù sao, tôi cũng tuyệt đối không ở với tên cầm thú sống bằng thân dưới ấy!"