Lục Hạ lấy chồng rồi. Chồng cô ấy là người vô tâm nhất thế giới này.
Hiện tại, người chồng ấy đang tỏ ra yếu thế và lép vế trước Lục Hạ. Cô cảm thấy giống như vừa lập được đại công vậy. Vô cùng tự hào về bản thân mình.
Hoắc Vũ nuốt nước bọt, vận dụng tất cả khả năng của nơron thần kinh, mau chóng tìm biện pháp thoát thân. Anh cười gượng gạo, lên tiếng đàm phán.
"Vợ nhỏ, bỏ vũ khí xuống, chúng ta từ từ nói chuyện."
"Hả?" Lục Hạ cười híp mắt. Nụ cười ấy vừa đểu cáng lại vừa giảo hoạt. Hoắc Vũ khóc không ra nước mắt. Toàn bộ tâm trí của anh đang dừng tại con dao trên tay cô. Mặc dù nhỏ nhưng thật sự rất sắc, còn vô cùng sạch sẽ. Chỉ cần "lỡ tay" sượt qua một phát thôi, anh sẽ thật sự mất đời trai.
"Nói chuyện? Không có chuyện đó đâu."
Tối hôm qua, lúc Lục Hạ nức nở cầu xin Hoắc Vũ tha cho cô một mạng, anh không phải giả điếc, cái gì cũng nghe không lọt, thậm chí còn hung bạo hơn sao. Bây giờ muốn nói chuyện trong hoà bình ư? Kiếp sau đi!
Có qua có lại mới toại lòng Lục Hạ!
Hoắc Vũ thấy tình hình không ổn, lập tức chuyển kế hoạch B. Nếu cô không ăn cứng, vậy chắc sẽ ăn mềm nhỉ?
Anh cắn răng, vành tai chậm rãi đỏ lên. Vì mạng sống, vứt chút liêm sỉ chắc cũng không sao đâu.
"Hạ Hạ... tôi... tôi sai rồi..." Hoắc Vũ mếu máo, khuôn mặt tràn đầy ăn năn hối lỗi. Anh vươn tay, chậm rãi nắm lấy góc váy của cô. Đôi môi mỏng mím chặt thành một đường. Đôi mắt hoa đào ánh lên bi thương khó tả.
Dáng vẻ hiện tại của Hoắc Vũ khiến Lục Hạ liên tưởng đến một con chó làm sai bị chủ mắng. Hôm qua còn kêu cô là chó. Hôm nay đã lập tức vả mặt rồi.
Vốn Lục Hạ chỉ muốn doạ nạt Hoắc Vũ thôi. Nhưng trông thấy dáng vẻ này, cô lại không nhịn được muốn tiếp tục trêu chọc anh.
Cô nâng cằm anh lên. Khoé môi cong cong.
"Ồ, vậy chồng yêu, anh rút được bài học nào chưa?"
Hoắc Vũ thật thà gật đầu. Bàn tay vốn đang nắm góc váy Lục Hạ nay đã di chuyển đến vòng eo thon nhỏ của cô mà siết chặt. Anh mấp máy môi, khẽ nói.
"Sau này, tôi sẽ tiết chế..."
"Ừm." Lục Hạ gật đầu. Thật ra cô muốn anh dừng luôn. Nhưng ai cũng có nhu cầu sinh lý. Thà rằng để cô thoả mãn anh còn hơn để anh đi tìm cô gái khác.
"Tối... tối qua, tôi xài hết một hộp..."
Phựt! Sợi dây thần kinh nào đó của Lục Hạ đột nhiên đứt đoạn. Hắc tuyến nổi đầy trán cô.
Mẹ kiếp! Một hộp "ba con sói". Anh có còn là người không vậy?
"Về... về sau, tôi... tôi chỉ dùng nửa hộp thôi..."
"Anh con mẹ nó! Còn muốn nửa hộp? Dẹp ngay!" Lục Hạ không chịu nổi nữa, lập tức hét lớn, thuận tay vung dao.
Hoắc Vũ sợ xanh mặt, theo bản năng vốn có mà né tránh thành công.
Anh đăm chiêu suy nghĩ. Lục Hạ không muốn anh dùng "ba con sói" ư? Vậy, vậy chẳng phải...
Hai mắt Hoắc Vũ lập tức sáng rực lên, khoé môi cong cong. "Hạ Hạ, em muốn tạo em bé với tôi sao?"
Phựt! Phựt!
Lúc này đây, dây thần kinh lí trí và cảm xúc của Lục Hạ thật sự đã hỏng. Cô muốn thủ tiêu anh, ngay lập tức!
Mẹ kiếp! Lục Hạ mắng thầm một tiếng.
Ai muốn cùng anh tạo em bé chứ.
Nhân lúc cô tức giận mất kiểm soát, Hoắc Vũ lập tức ra tay đoạt hung khí, sau đó thuận thế đè cô lên giường.
"Anh... anh..."
"Đừng gi.ết tôi. Em sẽ thành goá phụ đấy."
Lục Hạ hừ một tiếng, tức đến nỗi nhìn anh cũng không thuận mắt. Cô hờ hững buông lời, to gan lớn mật không nghĩ đến hậu quả phía sau.
"Anh c.hết rồi tôi sẽ còn chồng khác. Dù sao tôi và anh cũng chỉ hôn nhân thương mại thôi."
Sắc mặt Hoắc Vũ đột nhiên u ám đến đáng sợ.
Cô vợ nhỏ của anh thật sự là không sợ trời, không sợ đất. Đã lên giường với anh rồi mà vẫn còn tơ tưởng đến người đàn ông khác.
Vợ hư cần dạy dỗ đàng hoàng!
"Lục Hạ, tôi thấy em tuần này không cần xuống giường đâu."
Lục Hạ: "???"