Chương 7: Quái Vật Không Gian
Tại phòng điều khiển phi thuyền.
Hà vội vàng chạy vào bên trong phòng mắt thấy thầy Lý đang ngồi đó, cũng không có để ý xung quanh đang có rất nhiều người, hắn chạy về phía trước, nói:
"Thầy Lý, không ổn rồi tàu của chúng ta đang bị quái vật t·ấn c·ông."
Thấy thầy Lý ngồi có vẻ mặt không có gì bất ngờ, Hà có chất sững sờ sau đó nhìn qua màn hình máy tính, thì thấy bên trên đang phát đoạn video quái vật t·ấn c·ông các thành viên trên tàu.
Hà mới nhận ra thầy Lý đã biết chuyện này, hắn bây giờ cũng phát hiện xung quanh đang có rất nhiều người, toàn bộ điều là đội trưởng của các đội trên tàu, chắc chắn mọi người đang thảo luận tìm cách đối phó.
"Thầy Lý, Lê Phương vẫn còn đang mắc kẹt ở tầng 7, mong thầy mau cho người tới cứu cậu ấy."
Hà cũng không có vòng vo, trực tiếp đề cập vấn đề. Vì nếu kéo dài càng lâu Lê Phương sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm.
Thầy Lý nghe vậy sắc mặt lập tức đại biến, vội vàng mở camera tầng 7 lên xem, nhưng không thấy ai, sau đó là tầng 6 cũng vậy. Cho đến khi hình ảnh dừng lại ở phòng tập luyện tầng 5, tình cảnh bên trong khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc.
Trên màn hình máy tính, Lê Phương đang một mình đánh nhau với 4 tên quái vật, vậy mà không rơi xuống thế hạ phong, hành động còn vô cùng thông thả.
Thầy Lý thấy vậy cũng có chút kinh ngạc, sau đó đứng dậy nói:
"Nhanh, mọi người lập tức tập hợp toàn bộ thành viên trên tàu, chúng ta phải nhanh chóng giải quyết đám quái vật kia, không được để bọn chúng tiếp cận khoang nhiên liệu."
"Rõ" Tất cả đồng thanh hô lên.
••••••••••••••
Mà ở bên này, Lê Phương đang một mình đánh nhau với đám quái vật, lẽ ra hắn không có vẻ thong dong như vậy.
Nhưng mà do vừa rồi hắn phát hiện ra một chuyện, khi thần thức của hắn phóng ra xung quanh, hắn lại có thể dễ dàng cảm nhận được toàn bộ hành động của đám quái vật kia mà không cần nhìn, cho nên hắn có thể kịp thời làm ra phản ứng.
Tuy Lê Phương có thần thức áp lực khi đối mặt với đám quái vật kia cũng giảm đi rất nhiều, nhưng nếu hắn không nhanh chóng tìm cách tiêu diệt bọn chúng thời gian trôi qua càng lâu hắn sẽ càng gặp nhiều bất lợi. Lê Phương cảm nhận được thần thức của mình phóng ra khoảng cách ngày càng thu hẹp lại, thần thức này dường như không thể sử dụng liên tục trong thời gian dài được.
Lê Phương tay phải lắc nhẹ, một cây súng lập tức xuất hiện, hướng đầu một con quái vật mà liên tục bóp cò.
Nhưng mà tình cảnh như lúc trước lại xảy ra, đạn bắn vào đầu quái vật lại trực tiếp văng ngược ra.
Lê Phương lợi dụng lúc đám quái vật đang đỡ đạn, thân hình chớp một cái lập tức biến mất.
"Thân thể cứng thì sao, vậy chỗ này thì thế nào..."
Trong phòng tập luyện đột nhiên truyền đến một tiếng gầm thảm thiết.
Âm thanh này cao v·út, nghe kỹ lại còn kèm theo cả âm thanh giận dữ cùng thương cảm.
Lê Phương giờ khắc này đang đứng sau lưng một con quái vật, chân phải nâng lên đá mạnh vào giữa hai chân của nó.
Con quái vật kia hai tay ôm đủng quần ngã trên mặt đất, run rẩy, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi làm cho ba tên quái vật còn lại cũng sợ hãi theo, bản năng lui về sau mấy bước.
Lê Phương cười khẩy, đám này tuy thân thể đã biến thành quái vật, nhưng mà hình thái cơ bản vẫn là con người, dù là thân thể đã luyện tới đao, thương bất nhập, đạn bắn không thủng đi nữa, bị đá vào chỗ đó thì làm gì có ai chịu được.
Chiêu thức này Lê Phương cũng từng dùng trên người cái tên luyện Cửu Tinh Bá Thể Thuật ngày trước, nếu không làm như vậy Lê Phương lần đó sao có thể g·iết được tên kia, mà hoàn thành nhiệm vụ, còn lấy được bí kíp Cửu Tinh Bá Thể Thuật từ hắn chứ.
Lê Phương tay cầm súng lục chỉ thẳng vào đầu quái vật mà bóp cò, máu đen phun ra. Lần này mọi chuyện xảy ra hoàn toàn khác, viên đạn không có b·ị b·ắn ngược ra mà ghim thẳng vào mắt của quái vật tiến vào não, g·iết c·hết nó ngay lập tức.
Thân thể mạnh mẽ nhưng một số bộ phận yếu trên người không thể trở nên như vậy được, như là mắt chẳng hạn.
Bình thường dựa vào thân thể linh hoạt và tốc độ của bọn này, căn bản là không thể bắn trúng mục tiêu được chỉ có thể làm bọn chúng bất động rồi mới g·iết.
Thấy đồng bọn của mình bị g·iết, lần này đám quái vật dường như không còn ý định chơi đùa với con mồi trước mặt nữa, bởi vì, loài người này, làm cho bọn chúng cảm nhận được sự nguy hiểm.
Cho nên, lần này, ba con quái vật t·ấn c·ông cùng một lúc những móng vuốt sắc nhọn của bọn chúng, nhắm ngay vào vị trí cổ của Lê Phương mà cào tới.
Nghe tiếng gió và mùi máu tanh truyền tới, Lê Phương hiểu, lần này đám quái vật kia đã bắt đầu nghiêm túc, hắn phải cẩn thận hơn.
Nhưng mà bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng gầm giận dữ, tiếp theo đó là tiếng chân ầm ầm rung động cả con tàu.
Bỗng nhiên từ bên ngoài lao vào một con quái vật, thân thể to lớn, cao hơn 2 mét. Thân thể con quái vật kia lộ ra da thịt căng cứng, khiến không ai có thể coi thường sức mạnh của nó. Kích thước cơ thể khổng lồ mang lại cho nó sức mạnh kinh khủng, độ cứng cáp của cơ thể chắc chắn đã vượt xa những quái vật khác.
Không sai đây là con quái vật mà Lê Phương đã đánh ngã lúc nãy, lần trước là do hắn còn nội lực, bây giờ nội lực đã cạn, trong lòng Lê Phương biết rõ lần này hắn coi như xong rồi.
Cách duy nhất để Lê Phương sống sót lúc này là nhanh chóng rời khỏi đây, mau chóng vòng ngược lại, có thể Hà đã tìm được thầy Lý và ông đang cho người tới đây hỗ trợ.
Nhưng mà, rời khỏi phòng luyện tập này có vẻ không dễ, quái vật khổng lồ kia đang đứng chắn trước cửa làm sao hắn có thể rời đi đây.
Khoảng cách giữa hắn đến cửa ra vào là 30 mét. Khoảng cách này, nếu Lê Phương dùng toàn bộ tốc độ thì có thể đến đó trong 4 giây, nhưng mà quái vật kia đứng bên cạnh cửa, chỉ mất 2 giây là có thể dễ dàng tóm được hắn.
Coi như tốc độ của Lê Phương có tăng lên gấp đôi đi nữa, trong khoảng thời gian 2 giây, quái vật khủng lồ kia vẫn có thể dễ dàng hạ đo ván hắn.
Quái vật khủng lồ chậm rãi nhìn về phía Lê Phương, trong mắt lộ ra vẻ giận dữ. Lê Phương hiểu được, bị hắn một quyền đánh ngã thực sự rất nhục nha.
Quái vật khủng lồ gầm lên một tiếng như ra lệnh, toàn bộ quái vật trong phòng lao nhanh như chớp về phía Lê Phương.
Quái vật khủng lồ một quyền nhanh chóng đánh thẳng vào mặt Lê Phương, hắn lùi về sau hay tay che trước mặt đỡ lấy một quyền của quái vật kia.
Không phải là Lê Phương không muốn tránh né, mà là một quyền kia quá nhanh căn bản không thể né được, hắn chỉ có thể làm ra phản ứng là đón đỡ.
Ngay lập tức thân thể của hắn như là đạn bắn vù một tiếng bay thẳng về sau, cả người đập mạnh lên tường phòng tập để lại một cái lỗ thật lớn.
Lê Phương ngã quỳ trên mặt đất phun ra một ngụm máu. Một quyền vừa rồi ít nhất cũng đã hơn 1000 cân người bình thường chắc chắn không chịu nổi, cũng may Lê Phương đã luyện đến tầng thứ 2 của Cửu Tinh Bá Thể Thuật, nên có thể miễn cưỡng chịu đựng được.
Nhưng mà một quyền kia cũng làm cho nội tạng của Lê Phương chấn động muốn lộn ngược hết cả lên, nội thể b·ị t·hương khiến hắn phải phun ra một ngụm máu tươi.
Lê Phương vừa ngẩn đầu lên một con quái vật lại vung móng vuốt đánh tới.