Chương 5: Bị Tấn Công
Lê Phương nhưng vậy mơ mơ hồ hồ tiến vào Luyện Khí Tầng 1, bước một chân vào giới tu sĩ.
Hắn bây giờ mới nhớ ra vừa rồi có thu một cuốn sách, nhưng mà lại không hiểu nó viết gì, vừa rồi có một loại ngôn ngữ kì lạ xuất hiện trong đầu hắn có lẽ chính là ngôn ngữ của nơi gọi là Tinh Vân Đại Lục kia.
Lê Phương lật tay một cuốn sách lập tức xuất hiện, đúng như hắn đoán chỉ cần nhìn qua liền hiểu mấy chữ ghi bên ngoài cuốn sách.
"Dược Thần Bảo Điển "
Bên trong ghi lại rất nhiều loại linh dược, cùng chú thích rõ ràng cách nhận biết. Kèm theo đó là cách luyện chế một số loại đan dược chuyên dùng cho tu sĩ Luyện Khí đến Nguyên Anh. Đáng tiếc là mấy trang phần sau ghi lại cách luyện chế đan dược, từ cảnh giới Nguyên Anh về sau đã bị ai đó xé đi mất.
Lê Phương đưa mắt nhìn đến một loại đan dược ghi trong sách lập tức trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, đan dược này có tên là Hồi Thương Đan có thể giúp tu sĩ nhanh chóng hồi phục v·ết t·hương.
Lê Phương nhớ đến bên trong Vòng Tay Trữ Vật, có một bình đan dược xét về mùi vị và hình dạng thì có thể là Hồi Thương Đan.
Phía sau còn ghi lại 1 loại tâm pháp thổ nạp tên là Đại Chu Thiên, Lê Phương hiện tại cũng không hề biết được tâm pháp kia trong giới tu tiên thần kỳ như thế nào.
Sau khi xem xét xong Lê Phương nhanh chóng tiến vào phòng tắm. Nước nóng nhanh chóng chảy khắp toàn thân đem toàn bộ chất lỏng màu đem cuốn đi.
Sau đó hắn nhanh chóng mặc quần áo, rồi chạy đến phòng tập luyện trên tàu, hắn bây giờ rất muốn biết sức mạnh của mình có thực sự tăng lên không.
Một quyền đánh vào máy đo lực đấm chỉ số hiện lên 250 cân.
"Mẹ, mày là quái vật sao, một quyền đã 250 cân." - Hà đứng bên cạnh âm thầm hô lên.
Nhưng mà vào lúc này đột nhiên cửa phòng tập luyện mở ra, một người nhanh chóng chạy vào khắp người đều là máu tươi.
"Mọi người, mau...mau....chạy nhanh...có...có quái vật."
Người này nói xong lập tức ngã trên mặt đất b·ất t·ỉnh, mấy người gần đó lập tức chạy đến giúp đỡ.
Lê Phương thì vẫn đứng đó, ý niệm vừa động thần thức lập tức phóng ra đem phạm vi 5 mét xung quanh bao lấy.
Hắn phát hiện được ở phía dưới, tầng 8 cách chỗ bọn hắn 1 tầng, có năm người đang đuổi theo hai người khác tiến về phía bọn hắn. Nhưng mà năm người này dáng đi lại xiêu vẹo vô cùng kì lạ, cả người gầy nhom, trên thân mộc ra một tầng lông màu trắng, trong hai mắt chỉ có một màu đen, miệng nhô ra một đôi răng nanh dài. Năm người này hướng về phía tầng 7 bọn hắn mà đi đến.
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" - Lê Phương thì thầm.
Sau đó mở cửa phòng tập luyện đi ra bên ngoài, Hà thấy vậy cũng nhanh chóng chạy theo.
Lê Phương vội vàng tới cứu người, khi bọn hắn vừa mở cánh cửa sắt ngăn cách giữa tầng 7 và tầng 8, hai mắt nhìn thấy một cảnh tượng thiếu chút nữa làm cho bọn hắn đem cơm mới ăn đều nôn ra ngoài.
Một trong hai người bị truy đuổi bây giờ đang nằm trên mặt đất, nhưng mà lục phủ ngũ tạng đều bị moi ra ngoài. Bên cạnh một tên khác đang cầm một cánh tay gặm tựa như trẻ con đang ăn đùi gà.
"Mẹ nó, cái quái gì vậy, xác sống sao? " - Hà lắp bắp kinh hãi.
Đột nhiên 5 người kia quay sang nhìn Lê Phương và Hà trong ánh mắt lé lên một tia dữ tợn.
Trong khi hai người đang không biết phải làm gì, thì một người đã nhanh chóng chạy tới chỗ bọn hắn, nhanh tay đóng cửa lại sau đó bật sang chế độ khóa một chiều, rồi nhanh chạy qua khoang bên cạnh, kéo chuông báo động.
Ngay lập tức tiếng còi báo động chói tai vang lên, vang vọng cả phi thuyền. Toàn bộ người trên phi thuyền trong nháy mắt như được lên dây cót, vô số binh sĩ lập tức bắt đầu vào tư thế, chuẩn bị chiến đấu.
--------
Mà lúc này ờ phòng điều khiển Thầy Lý đã nhanh chóng triệu tập một số tiểu đội trưởng trên tàu đến, người trong phòng theo thời gian càng ngày càng nhiều.
Không khí bên trong cũng trở nên rất ngưng trọng. Vẻn vẹn chỉ năm phút, tất cả tiểu đội trưởng của các đội trên tàu đã đến đông đủ.
"Mọi người tàu của chúng ta đang bị t·ấn c·ông."
Mọi người trong phòng nghe vậy đều biến sắc.
Thầy Lý lại nói tiếp:
"Ta không thể nói rõ, xin mời mọi người xem video."
Trong phòng điều khiển xuất hiện một màn hình thật lớn, trên màn hình bắt đầu chiếu một video do camera ghi lại.
Trong video là một khoang tàu.
"Đây là khu vực gần khoan số 7, phòng nhiên liệu."
Huỳnh Phong nói nhỏ.
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Trên màn hình.
Khoan tàu đang yên lặng đột nhiên… Một người mặt đồ nhân viên bảo trì đi từ trong phòng nhiên liệu bò ra bằng tứ chi, tốc độ rất nhanh, kì lạ là toàn thân người kia bốc ra một làn khói đen mờ nhạt, căn bản không thể thấy rõ. Chỉ có thể lờ mờ thấy một luồng khói màu đen, sau đó người kia đứng trước một căn phòng, liên tục đập cửa.
Người bên trong nghe tiếng đập cửa thì bước ra ngoài, sau đó bị người bên ngoài ôm đầu cắn mạnh vào cổ.
5 phút trôi qua.
Người kia cuối cùng cũng buông người đàn ông ra, người bị cắn thân thể bây giờ đã khô quắt lại đang nằm im trên mặt đất, đột nhiên toàn thân bốc lên một làn khói đen mờ ảo rồi từ từ đứng dậy.
"Đó là thứ quái gì vậy?"
"Nhìn qua giống như là một loại quái vật nào đó."
"Quái vật xuất hiện trong tàu của chúng ta? Làm sao có thể."
Vài binh sĩ ở phía sau thì thầm thảo luận, nhưng mọi người đều dán mắt vào đoạn video, muốn xem tiếp theo xảy ra chuyện gì.
Video lúc này đã chuyển sang cảnh một binh sĩ đang dùng súng bắn lên người hai xác sống kia, nhưng mà có vẻ súng đạn không làm gì được bọn chúng, cuối cùng người binh sĩ kia cũng bị hai xác sống lao vào cắn xé.
Mọi người xem đến đây tất cả trong lòng đều tự nhiên có một loại cảm giác sợ hãi không tên.
------------
Phanh phanh phanh!
Cửa khoan bị đạp vang, cánh cửa sắt được làm bằng vật liệu siêu cứng ở Trái Đất vậy mà theo từng tiếng đập mà rung lên, làm cho người ta có cảm giác một lúc nữa thôi sẽ b·ị đ·ánh sập.
Tình cảnh này, làm cho lông mày Lê Phương lập tức nhăn lại, có điều hắn vẫn là không nói gì.
Vừa rồi người binh sĩ kia sang khoang bên cạnh kéo còi báo động, khoảng khắc còi báo động vang lên tất cả cửa các khoang phòng đều lập tức đóng lại, người bên trong khoang không thể mở cửa, chỉ có thể mở từ trung tâm điều khiển.
Điều này có nghĩa là Lê Phương và Hà đã bị nhốt ở khoang này, mà cách bọn họ một cánh cửa sắt là một đám quái vật.
Đối mặt loại tình huống này, người bình thường đoán chừng đã mất bình tĩnh luống cuống tay chân, nhưng mà những binh sĩ như Lê Phương và Hà trải qua bao nhiêu chuyện kinh nghiệm phong phú, trầm ổn như nước.
Hai người đầu tiên phải liên lạc với phòng điều khiển, vì trong thời gian ngắn đám quái vật kia cũng không thể đi qua khoan của bọn họ.
Nhưng mà đúng lúc này "Ầm" cánh cửa ngăn cách giữa hai khoan 7 và 8 b·ị đ·ánh sập một bên.
Lê Phương và Hà cũng kinh hãi, cánh cửa kia được làm từ vật liệu cứng rắn nhất Trái Đất, lực công phá phải gần 1000 cân mới có thể phá được nó, vậy mà lại bị đám quái vật kia đánh sập, có phải là hư cấu quá hay không.
Mà bên khoang bên kia phát ra một loạt âm thanh gầm gừ trầm thấp. Lê Phương phân biệt tiếng bước chân, xác nhận bên kia có chỉ còn lại hai con quái vật, cũng không biết ba con kia đã đi đâu.
Bên kia cánh cửa nhảy ra hai con quái vật hình người, Lê Phương và Hà bình tĩnh lui về phía sau mấy bước.
Bây giờ Lê Phương mới có thể nhìn kỹ hai con quái vật kia, tuy vẫn còn nhìn ra hình dáng con người, nhưng mà bây giờ đầu đã mọc ra hai cái sừng trên trán lại xuất hiện thêm hai con mắt, phía sau lưng mọc ra một cái đuôi dài.
Đang không ngừng tiếng về phía Lê Phương, thấy khoảng cách vừa đủ, một con quái vật lập tức phóng về phía Lê Phương. Hắn lập tức phản ứng Cửu Tinh Bá Thể Thuật kích hoạt, phần eo phát lực, một chân đá tới, chính xác đá vào mặt của con quái vật, nó đập mạnh vào tường, ngã trên mặt đất, một ngụm máu đen phun ra.
Lê Phương tu luyện Cửu Tinh Bá Thể Thuật đến tầng 2, uy lực của một quyền toàn lực đã chạm móc 300 cân, người bình thường cũng khó mà đỡ được.
Mà bên kia Hà cũng cho con quái vật còn lại một đấm cùng một đá vào ngực khiến nó lui về sau mấy bước. Hà chỉ là một người luyện võ bình thường nên uy lực cũng không có bằng Lê Phương.
Mà sau khi phản công hai người cũng không có chần chừ mà lau qua khoang bên cạnh. Nhưng mà mới chạy được không bao lâu, phía sau liền vang lên tiếng chân ầm ầm, Lê Phương lập tức kéo Hà chui vào một căn phòng đóng cửa lại, hai người yên lặng nắm chặt hai cây búa vừa mới lấy được trong tay, thông qua khe hở của cửa nhìn ra bên ngoài.
Đám quái vật đi một vòng không nhìn thấy ai liền nhanh chóng rời đi, Hà lúc này mới dám động đậy đi lụt lội khắp phòng nói:
"Chúng ta phải nhanh chóng tìm thẻ mở cửa khẩn cấp."
"Đúng rồi, xém tí nữa thì tôi quên mất." - Lê Phương lúc này mới giật mình mới ra.
Mỗi binh sĩ điều được cấp một thẻ mở cửa khẩn cấp, phòng cho những tình huống như thế này.
Phòng này vốn dĩ là cửa một binh sĩ nào đó, nhưng mà trong phòng bây giờ rất lộn xộn có lẽ người trong phòng này đã biến thành một trong số đám quái vật kia. Tìm kiếm một hồi hai người cũng tìm ra thẻ mở cửa khẩn cấp trong tủ quần áo, hai người nhìn nhau Lê Phương nói:
"Tôi sẽ dụ đám quái vật kia, còn cậu nhanh chóng trở lại báo chuyện này cho thầy Lý hiểu chưa?."
Hà nghe vậy cũng có chút lo lắng, nhưng mà hắn và Lê Phương đã là đồng đội rất nhiều năm hắn biết rõ Lê Phương mà đã ra quyết định thì sẽ không thay đổi, hắn cũng biết Lê Phương không làm chuyện gì mà không có nắm chắc.
"Được rồi, cậu cũng phải cẩn thận, tôi sẽ nhanh chóng báo chuyện này cho thầy Lý để thầy cho người đến tiếp ứng cậu." - Hà ánh mắt kiên định, kèm theo chút lo lắng nói.
"Vậy tôi sẽ ra ngoài dụ bọn quái vật kia, cậu quan sát thấy tình hình ổn lập tức đi ngay?"
Lê Phương nói xong kéo nhẹ cửa nhìn ra bên ngoài, hắn thấy được ở bên phải có 5 tên quái vật đang đi qua đi lại trên thân không ngừng phun ra khói đen.
Lê Phương vớ lấy một cái ghế trực tiếp đi ta bên ngoài, ném thẳng vào đầu một tên quái vật gần nhất.
"Ầm...rắc..."
Cái ghế đập vào đầu một tên quái vật sau đó vỡ tan thành từng mảnh, mà hành động của Lê Phương cũng trực tiếp chọc giận đám quái vật kia.
Năm tên gầm lên một tiếng giận dữ lao thẳng về phía Lê Phương, mà hắn đã nhanh chân hơn một bước nhanh chóng chạy mất hút ở cuối đường.
Hà bên này sau khi thấy đám quái vật đã rời đi, hắn cũng không có đi ra mà ngồi bên trong chờ đợi. Tầm vài giây sau đột nhiên một tên quái vật từ hướng Lê Phương chạy đi lúc nãy vòng trở lại, quái vật đi một vòng ngó nghiêng rồi sau đó mới chịu bỏ đi.
Hà bên này thở ra một hơi, đúng như hắn đoán đám quái vật kia là có suy nghĩ, đi rồi còn biết vòng lại.
Hà lúc này mới dám đi ra ngoài nhanh chóng chạy về phía phòng điều khiển.