Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thượng Cổ Truyền Kỳ

Chương 2: Tiên Nhân




Chương 2: Tiên Nhân

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, khoang ngủ đông đã được cài đặt từ trước dần mở ra. Lê Phương giật mình tỉnh dậy, âm thanh gào rú lúc trước đã biến mất, hắn đưa tay bóp trán từ từ bước ra ngoài.

Sau khi khởi động 30 phút, Lê Phương lúc này gỡ khóa cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Qua tấm cửa kính hắn nhìn thấy phi thuyền đang từ từ trôi dạt bên trong vũ trụ, phía xa có 7 ngôi sao đang lấp lánh, đây chính là đích đến của chiến đi này, Tân Tinh là nằm ở chồm sao Bắc Đẩu kia.

"Phía bên ngoài thâm không này, thân thiện hay là tràn đầy hiểm họa đây?" - Lê Phương thì thầm.

Sau đó hắn đẩy cửa bước ra ngoài, lúc này cũng có không ít người từ khoang của mình đi ra, nhìn thấy nhau liền gật đầu chào.

Phi thuyền mà Lê Phương đang đi vô cùng lớn có sức chứa gần 200 người, và được chia làm 8 khoang tàu khác nhau.

Từ tầng 1 đến tầng 6 là dành cho thành viên trên tàu, tầng 7 là khoang nhiên liệu đồng thời chứa động cơ Warp Drive và cuối cùng là tầng 8 khoang chứa tàu thuyền dùng khi gặp trường hợp khẩn cấp.

"Phương, cậu cũng tỉnh rồi sao?" - Giọng một người vang lên bên cạnh.

Lê Phương nhìn sang thì thấy đây là Hà, người bạn cùng đội của hắn, Lê Phương cười nói :

"Cậu cũng vừa tỉnh dậy sao?"

"Không, tôi tỉnh dậy hơn một tiếng trước rồi." - Hà nói.

"Vậy cậu có biết chúng ta đã ngủ bao lâu rồi không? " - Lê Phương hỏi.

"Đoán chừng là khoảng 7 ngày từ thời điểm xuất phát." - Hà lập tức trả lời, dường như hắn biết trước Lê Phương sẽ hỏi như vậy.

Bởi vì vừa ra khỏi tầng khí quyển của địa cầu, phi thuyền lập tức thực hiện bước nhảy không gian đầu tiên, vượt qua không gian, các thành viên trên tàu vì không thể chịu được sức ép dữ dội nên bắt buộc phải tiến vào trạng thái ngủ đông.

Hai người Lê Phương đi đến phòng ăn trên phi thuyền, vừa đi vừa nói chuyện, Lê Phương nói :

"Với tốc độ này, không biết mất bao lâu chúng ta mới đến được Tân Tinh."

" Cậu không cần lo lắng, tôi nghe nói khoảng 20 ngày sẽ thực hiện bước nhảy không gian một lần. Nếu không có gì khác thường chỉ cần thực hiện bước nhảy không gian ba lần, chúng ta sẽ đến được Tân Tinh.

"Vậy là khoảng ba tháng, cũng không lâu lắm. " - Lê Phương gật gù nói.

Vì do c·hiến t·ranh kéo dài địa cầu bị bom h·ạt n·hân tàn phá dữ dội. Con người khó có thể sinh sống, nhiều quốc gia đã có ý định rời khỏi địa cầu từ lâu.

Bọn họ nhanh chóng thức đẩy sự phát triển của khoa học và kỹ thuật. Trong vòng mấy năm đã đạt được những thành tựu phi thường, mà thành tựu được mọi người nói đến nhiều nhất chính là chế tạo thành công động cơ Warp Drive.

Động cơ này di chuyển bằng cách làm biến động không gian xung quanh con tàu, giúp cho phi thuyền có thể du chuyển nhanh hơn vận tốc ánh sáng và thực hiện bước nhảy không gian.

Với động lực Warp Drive khi di chuyển, cũng không cần tới lực đẩy động lực học để phóng đi. Đây có thể là thành tựu lớn nhất của con người từ khi xuất hiện, động lực Warp Drive giúp con người thực hiện ước mơ khám phá vũ trụ vô tận.

Lúc này hai người dừng lại ở phòng ăn, sau khi ăn qua loa một chút, cả hai liền đi đến phòng tập luyện trên phi thuyền, Hà dùng thẻ xác nhận đặt lên màn hình máy tính, cửa lập tức mở ra bên trong đã có không ít người.

Bởi vì đã ngủ đông khá lâu các cơ trên cơ thể sẽ có chút khó chịu, ở ngoài không gian mọi người luôn phải duy trì tình trạng sức khỏe tốt nhất có thể.

Lê Phương đứng trước máy đo lực đấm, động tác bỗng nhiên tăng tốc, một t·iếng n·ổ vang, tay phải đấm mạnh vào máy đo lực đấm, con số trên đồng hồ lập tức hiện lên 120 kg.

Những người xung quanh thấy cảnh này thì kinh hãi không thôi.

"Tùy tiện tung một đấm đã hơn 100 kg, tên này là quái vật sao? " - Một người đứng gần đó nói.



Mỗi người trong bọn họ đấm hết sức cùng lắm cũng gần trăm cân, vậy mà Lê Phương tùy tiện một đấm đã gần 120 kg, không khiến họ kinh ngạc làm sao được.

"Cậu không biết sao? Cậu ta là Lê Phương một trong mười binh sĩ đứng đầu trong lần tuyển chọn này."

"Cái gì? Không trách lại mạnh như vậy."

Lê Phương nghe vậy thì cười khổ, nếu lần đó Cửu Tinh Bá Thể Thuật của hắn không luyện thành tầng 1, thì khó có khả năng thông qua việc tuyển chọn.

Cửu Tinh Bá Thể Thuật tầng 1 luyện thành, không chỉ da thịt trở nên cứng cáp đao thương bất nhập ra, thì cũng làm cho sức mạnh cơ bắp của hắn tăng lên không ít. Nhưng mà so với tên kia có vẻ vẫn chưa bằng được, hắn chắc chắn đã đạt đến tầng 2 mới có thể dễ dàng đỡ đạn như vậy.

"Hừ... Chỉ có vậy đã khoe khoang."

Một giọng nói vang lên từ phía sau, mọi người quay đầu nhìn thì thấy một thanh niên tầm 30 tuổi, phía sau còn đi theo hai người.

"Là Huỳnh Phong."- Một người nói.

"Hắn là ai?" - Một người khác không biết hỏi.

"Hắn cũng là một trong 10 người đứng đầu trong lần tuyển chọn này."

"Chó, mèo ở đâu kêu đấy?" - Lê Phương đột nhiên nói, còn quay đầu nhìn xung quanh như là đang tìm con gì đó thật.

Huỳnh Phong nghe lời này, lập tức nổi giận, nói :

"Lê Phương, mày đừng nghĩ có chỗ dựa thì tao không làm gì được mày, mày nên nhớ đây không phải là địa cầu nữa, không ai có thể giúp mày đâu."

Lê Phương và Huỳnh Phong vốn đã có mâu thuẫn khi còn ở địa cầu, Lê Phương đã không ít lần phá chuyện tốt của hắn, nên đối với Lê Phương hắn vô cùng câm thù.

Lê Phương với tên này hoàn toàn không có thiện cảm, hắn nghi ngờ tên này không ít lần bán thông tin nội bộ cho kẻ địch, cho nên vừa mở miệng lập tức vả mặt hắn .

"Dù đây không phải là địa cầu, mày cũng có thể làm được gì tao sao ? "

Huỳnh Phong nghe xong, hai mắt híp lại, đôi mắt càng lộ ra vẻ đáng sợ.

Lê Phương cảm giác nhạy bén, nhìn thấy đôi mắt của Huỳnh Phong đẩy sát ý, không nói gì thêm.

Một lúc sao, Huỳnh Phong nói:

"Đến đây đi, để tao nhìn một chút cuối cùng là mày lấy đâu ta tự tin như vậy. Hay chỉ là một tên dùng quan hệ đi ngõ sau."

Huỳnh Phong vừa nói xong hai chân di chuyển nhẹ nhàng, nhưng không đi theo một đường thẳng, nhìn qua liền biết có kinh nghiệm trong việc thực chiến.

"Này cậu không cần để ý nó đâu..." - Hà đứng ra nói.

Lê Phương khoác tay ra dấu cho Hà im lặng, quyết định đã đưa ra, hắn muốn cùng Huỳnh Phong giao thủ một chút, sẵn tiện kiểm tra thử Cửu Tinh Diệt Thần Quyết tầng 1 có bao nhiêu sức mạnh.

Những người xung quanh thấy vậy lập tức lui qua một bên, chỉ còn lại Lê Phương và Huỳnh Phong đứng ở giữa.

Huỳnh Phong dáng người rất cao, ít nhất gần 1m8, trên người cơ bắp cuồn cuộn, trông rất mạnh mẽ, hắn lúc này làm ra tư thế t·ấn c·ông.

Trong nháy mắt, Lê Phương kích hoạt Cửu Tinh Bá Thể Thuật, da trên người đột nhiên trở nên sáng bóng kì lạ, nhưng nếu không nhìn kỹ sẽ chẳng thấy có gì thay đổi.

Huỳnh Phong đột nhiên lao tới, tốc độ của hắn thật sự quá nhanh một đấm đánh ra, Lê Phương cũng không kém phản ứng của hắn cực nhanh đầu né sang một bên, hai tay nắm lấy tay phải Huỳnh Phong ném đi.



Huỳnh Phong trên không trung xoay người một cái tiếp đất an toàn. Còn chưa kịp định thần, Lê Phương lập tức lao đến nhấc chân lên đá thẳng vào mặt hắn.

Huỳnh Phong đưa hai tay bắt chéo che trước mặt, bị một đá của Lê Phương đánh lui về phía sau mấy bước.

"Tốt, mày cũng không phải một tên phế vật nha?"

Huỳnh Phong cố giữ giọng chế nhạo, nhưng trong lòng có chút lo lắng, qua một đòn vừa rồi hắn biết được Lê Phương thực sự không thua kém gì mình.

Nghĩ đến đây hắn đột nhiên thay đổi tư thế, thở ra một làn khí màu trắng. Lê Phương nhìn thấy vậy hai mắt co rút lại, hắn cảm giác được trên người Huỳnh Phong đột nhiên toát ra một cảm giác vô cùng đáng sợ như đang đối mặt với quái thú vậy.

Khiến cho lòng người run sợ nhất chính là, hai mắt Huỳnh Phong đột nhiên nổi lên những tia máu màu đỏ. Lê Phương lúc này mới hiểu ra, cái tên Huỳnh Phong này chắc chắn cũng tu luyện một loại cổ võ nào đó giống như hắn.

Huỳnh Phong mang theo dã tính lại một quyền đánh tới. Lê Phương hơi nghiêng người, thân thể nhanh nhẹn, trong khoảnh khắc nhảy sang một bên, như một con hổ vồ hụt, nấm đấm đánh vào bao cát phía sau, bao cát lập tức b·ị đ·ánh bay ra xa đập vào tường.

Những người xung quanh cũng kinh hãi không thôi, lực lượng như vậy ít nhất phải hơn 150 kg nếu như sử dụng lực lượng như vậy đánh vào cơ thể con người, tuyệt đối người đó sẽ bị đ·ánh c·hết.

Lê Phương thuận thế nấm tay thu lại đánh về phía Huỳnh Phong, lực lượng rất lớn.

Ầm...

Huỳnh Phong xoay người lại đấm ra một đấm, ai nấm tay v·a c·hạm với nhau phát ra âm thanh nặng nề. Thân thể hai người loạng choạng lùi về phía sau.

"Đến đây là được rồi."

Một giọng nói đột nhiên vang lên, tất cả nhìn lại thì thấy một người đàn ông tầm 40 tuổi bước tới.

Tất cả thấy người này lập tức thu người nghiêm chỉnh tay phải đặt lên trán, đồng thanh hô to :

"Xin chào, đại đội trưởng."

Đại đội trưởng chào lại, sau đó nói :

"Ở đây hết chuyện rồi, tất cả trở lại phòng đi."

"Rõ."

Tất cả đồng thanh xếp thành một hàng ngay ngắn đi ra ngoài, trước khi bước ra ngoài Huỳnh Phong còn trừng mắt tức giận nhìn Lê Phương. Lê Phương cũng không quan tâm nhưng khi hắn đi qua, Đại đội trưởng đột nhiên nói :

"Lê Phương, cậu ở lại đây một chút."

Lê Phương nghe vậy thì dừng lại, cười khổ :

"Thầy Lý à, tụi em chỉ là giao lưu một chút thôi mà."

Thầy Lý là Đại Đội Trưởng cũng là người dẫn đầu chiến đi này, và từng là thầy của Lê Phương khi còn ở trường quân sự.

Thầy Lý ngồi xuống ghế gần đó nói :

"Em nghĩ thử, bên Tân Tinh đến cùng là phát hiện ra cái gì?"



Lê Phương nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, khi ở trường cả hai cũng hay trò chuyện với nhau, nên nghe thầy Lý hỏi vậy, hắn cũng không có bất ngờ lắm, nói:

"Liên quan tới tân tinh, hẳn là thầy biết nhiều hơn em chứ, em cũng không biết nhiều lắm."

Lê Phương thực sự là không biết nhiều về Tân Tinh, chủ yếu hắn nghe được một số tin đồn. Còn những bí mật đằng sau, hắn khó mà biết được.

Nhưng mà tin đồn được nhiều người tin tưởng nhất là ở Tân Tinh họ dường như phát hiện ra một di tích cổ, có liên quan đến những truyền thuyết tiên nhân ở địa cầu.

Tại thời cổ đại, từng xuất hiện người một mình g·iết c·hết dã thú hung tợn.

Ở thời đại đó nghe đồn con người có thể tu luyện, thu được lực lượng không thể nào tưởng tượng nổi.

Ví dụ như trong truyền thuyết ghi lại một vài trường hợp như Sơn Tinh - Thủy Tinh, có thể dùng một tay dời núi lấp biển, điều khiển tự nhiên.

Nếu là ngày trước Lê Phương chắc chắn không tin những chuyện này, nhưng từ khi tu luyện Cửu Tinh Bá Thể Thuật hắn biết được những chuyện đó không hẳn là truyền thuyết. Nếu như hắn luyện Cửu Tinh Bá Thể Thuật đến tầng cuối cùng có thể làm được những chuyện đó hay không.

Lê Phương lúc này nói ra suy đoán của mình :

"Em nghe nói bên đó có người phát hiện được một di tích cổ liên quan đến tiên nhân thời cổ đại."

Thầy Lý nghe Lê Phương nói vậy thì cười, nói :

"Em đoán đúng."

Nghe Thầy Lý xác nhận Lê Phương trung lòng lập tức nhảy lên, trên đời thực sự có tiên nhân sao?

Thầy Lý lại nói:

"Di tích cổ kia đúng là có liên quan đến tiên nhân, thậm chí còn có một số di tích liên quan trực tiếp đến truyền thuyết của nước chúng ta."

"Nhưng mà trên đời làm gì có tiên nhân chứ - Lê Phương nói - Chỉ cần là con người, kết cục đã được quyết định từ lâu, tất cả đều phải về cát bụi."

"Có nhiều chuyện không thể nói trước được, nếu trên đời vẫn còn tồn tại những người có thể sống ngàn vạn năm thì sao ?"

Lê Phương nghe vậy thì trầm mặt, nếu tiên nhân thực sự tồn tại, trong dòng sông dài của lịch sử, tại sao họ lại chưa từng xuất hiện chứ.

"Nhưng mà di tích cổ kia cũng không hẳn là của Tiên Nhân."

Trong lúc Lê Phương suy nghĩ miên man, thì Thầy Lý đột nhiên nói :

"Những ghi chép ở những di tích kia, sau khi được gửi về cho cách nhà khoa học giải mã, thì trong phần ghi chép đó có nói về một thời đại ở nước chúng ta, cụ thể chính là thời đại của Vua Hùng đời thứ 18 ."

Lê Phương cảm thấy chấn động, đây thật sự là một bí mật kinh thiên, liên quan đến thời đại quá cổ xưa.

"Nhưng mà tại sao truyền thuyết của nước ta, lại xuất hiện ở một nơi xa xôi như ở chòm sao Bắc Đẩu. - Lê Phương nói - Dù sao Bắc Đẩu cũng cách đây quá xa. "

"Ta cũng không rõ - Thầy Lý nói - Nhưng mà theo phân tích bên kia gửi về, niên đại của di tích này cũng đã tồn tại rất lâu."

Lê Phương nghe vậy lúc này mới quay sang Thầy Lý hỏi :

"Nhưng tại sao thầy lại nói những chuyện này cho em biết.

Thầy Lý đột nhiên đứng dậy tiến đến cửa ra, chỉ để lại một câu :

"Thầy thấy em có chút tiềm năng."

Lê Phương nghe vậy có chút rùng mình, không lẽ Thầy Lý đã nhìn ra gì đó. Việc hắn tu luyện Cửu Tinh Bá Thể Thuật, chưa từng nói cho ai biết, Thầy Lý không thể nào nhìn ra được.

Lê Phương tự trấn an mình, sau đó một đường đi về phòng.