Chương 13: Ta Làm Sao Biết
Lê Phương mơ màng tỉnh hai mắt mở ra.
"Sư phụ, hắn tỉnh rồi."
Lê Phương bỗng nghe được tiếng người hô lên, hắn muốn mở to mắt để nhìn xem đó là ai, nhưng ánh sáng chói mắt bất ngờ tràn vào làm cho hắn phái nhanh chóng nhắm rồi lại lần nữa từ từ mở ra. Trước mắt Lê Phương xuất hiện mấy bóng người.
"Tỉnh rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, ta bây giờ có rất nhiều chuyện muốn hỏi ngươi, nhưng mà tạm thời để ngươi nghỉ ngơi một chút."
Người lên tiếng chính là Lý trưởng lão, lúc Sơn Hà trưởng lão còn ở tông môn lão chính là người thân thiết nhất với hắn.
Sơn Hà trưởng lão là người có tu vi cao nhất ở Thất Sơn phái, cũng là người duy nhất có tu vi Hóa Thần, tuy chỉ là Hóa Thần sơ kì nhưng mà nhìn vào khắp Nam An Châu có được bao nhiêu người có tu vi này chứ.
Sơn Hà trưởng lão hơn 50 năm trước vì muốn tìm cách đột phá cảnh giới, đã đi vào sâu trong tinh không để tìm kiếm cơ duyên, từ đó cũng không có trở về nữa.
Đột nhiên bây giờ một thanh niên xuất hiện, trong tay có lệnh bài thân phận của Sơn Hà trưởng lão khắp người còn đầy thương tích, Sơn Hà trưởng lão thì không thấy đâu.
Lý trưởng lão cũng có thể đoán được ông bạn già Sơn Hà của mình e là lành ít dữ nhiều rồi. Nhưng mà lão muốn biết ai lại có khả năng, làm cho Sơn Hà trưởng lão muốn chạy cũng không được chứ.
Nhìn một lão già và một thiếu niên ăn mặc kì quái đi ra bên ngoài, Lê Phương có chút khó hiểu.
Khi những người này đi rồi, Lê Phương nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, không biết đây rốt cuộc là nơi nào. Nơi đây là đâu, mình thật sự vẫn chưa c·hết sao?
Lê Phương hiện tại cũng không biết mình ở đâu, hai người ăn mặc kì quái kia là ai.
"Người thiếu niên gọi lão già kia là trưởng lão, không lẽ mình đang ở một môn phái nào đó. Nhưng mà điều này hoàn toàn là không có khả năng, lúc trước mình rõ ràng đang ở trong vũ trụ kia mà." - Lê Phương nghĩ thầm, nhưng mà làm thế nào cũng không thể hiểu nổi.
Lê Phương cố hết sức ngồi dậy nhưng mà thân thể hắn lại truyền đến một cảm giác đau đớn, hắn rên lên một tiếng tiếp tục nằm xuống.
Hắn nhắm mắt nội thị cơ thể mới thở phào nhẹ nhõm, nội thể không b·ị t·hương nặng, quan trọng là kinh mạch hoàn toàn bình thường. Ngoài vài v·ết t·hương bên ngoài ra cũng không có gì nghiêm trọng.
"Có ai không?" Lê Phương bất giác hô lên.
Thiếu niên đi theo lão già lúc nãy đột nhiên đi vào, nhìn Lê Phương cười nói:
"Ngươi cần gì sao?"
Người thanh niên này ngôn ngữ có chút khác biệt với tiếng việt ở Trái Đất, nhưng mà không hiểu tại sao Lê Phương nghe qua lập tức hiểu, còn có thể dùng loại ngôn ngữ kia thành thạo vội vàng, hỏi:
"Các người là ai? Nơi này là chỗ nào? Ta tại sao lại ở đây?"
"Nơi này là Thất Sơn Phái, ngươi được lệnh bài trưởng lão của Sơn Hà trưởng lão đưa đến đây." Thiếu niên nói.
Lê Phương vừa nghe, nhất thời ngây cả người.
Thất Sơn Phái là ở đâu, không lẽ mình đang ở núi Thất Sơn, mình đa số trở về Trái Đất rồi sao? Không có khả năng.
"Nơi này là Trái Đất sao?" Lê Phương hỏi.
"Trái Đất ta không biết nơi đó là đâu nhưng mà ngươi đang ở Vũ Khúc Tinh, nơi này là Nam An Châu."
Không phải Trái Đất sao? Nghe đến đây đầu của Lê Phương lại to như cái trống, Vũ Khúc Tinh, Nam An Châu ruốc cuộc là nơi nào.
Vũ Khúc Tinh, Lê Phương đột nhiên nhớ đến chẳng phải đó là một hình tinh trong chồm sao bắt đẩu sao. Nơi này còn có người sinh sống, không lẽ nơi này chính là Tân Tinh.
Nếu thực sự là như vậy Lê Phương có khả năng có thể gặp lại những đồng đội đến từ Trái Đất. Nhưng mà hắn cũng biết chuyện này khả năng không cao, Lê Phương nắm chặt nắm tay, chỉ cần có một chút hy vọng hắn cũng sẽ không bỏ qua.
"Các người là ai?"
Ánh mắt Lê Phương tò mò nhìn người thanh niên.
"Ta tên là Hoàng, đệ tử chân truyền của Lý trưởng lão cũng chính là người vừa rồi ở đây."
"Ta cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi ngươi đây"
Lý trưởng lão đột nhiên đi vào nói, lão thực sự là muốn biết tin tức về người anh em của mình.
Lê Phương cười khổ, hắn có biết cái gì đâu mà hỏi, ngay cả đây là đâu tại sao đến được đây hắn còn mới được người khác nói cho biết.
"Ngươi là đệ tử của lão Sơn Hà sao? Hiện tại đang ở đâu? Ruốc cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Lý trưởng lão ngồi bên cạnh giường từ tốn hỏi.
Lê Phương nằm đó tự hỏi Sơn Hà là ai, tại sao lại hỏi ta chứ, ta có biết cái gì đâu.
Nhưng mà lúc này không thể trả lời như vậy được, Lê Phương mơ hồ nhớ lại những gì người thanh niên kia đã nói.
Hắn là được một cái lệnh bài đưa đến đây, mà trên người hắn chỉ có duy nhất một cái lệnh bài bằng gỗ khắc chữ Sơn kia, vậy có nghĩa là cái t·hi t·hể chỉ còn lại xương hắn nhìn thấy trong vũ trụ kia chính là người tên Sơn Hà.
Sau khi hiểu ra mọi vấn đề trong đầu Lê Phương lập tức lên kế hoạch, đây chính là bản năng của hắn khi còn ở chiến trường, sau khi có mọi tin tức cần thiết, sẽ nhanh chóng đưa ra phương án giải quyết tốt nhất.
"Đám người này nói mình là đệ tử của người kia, nếu không nhận, bọn có thể sẽ lập tức đuổi mình đi, với thương tích hiện tại, nếu ra ngoài một thế giới xa lạ chắc chắn sẽ c·hết không nghi ngờ. Nếu là như vậy thì cứ để đám người này tiếp tục hiểu lầm ta là đệ tử của người tên Sơn Hà kia, dù sao chuyện này cũng không có ai xác minh được."
Lê Phương nghĩ thầm sau đó gật đầu nói:
"Đúng vậy, ta chính là đệ tử của Sơn Hà trưởng lão, bất quá bọn ta trong vũ trụ bị một loại quái vật kì lạ t·ấn c·ông, quái vật này sức mạnh vô cùng lớn, ngay cả sư phụ cũng không phải là đối thủ của nó, sư phụ sau đó sợ ta gặp nguy hiểm nên dùng lệnh bài đưa ta đi. Chuyện sau đó thì ta cũng không rõ."
Lý trưởng lão nghe đến đây thì có chút cau mày.
Lời của Lê Phương tuy có chút mơ hồ, cũng không có tiết lộ ra nhiều thông tin liên quan, yêu vật mà ngay cả tu sĩ Hóa Thần cũng không thể đối phó ở Vũ Khúc Tinh này, ngoài tam đại yêu thú ở trong Thâm Nguyên Chi Địa kia ra thì còn có ai nữa chứ.
Nhưng mà đây là bên ngoài tinh không mênh mông, lão cũng không rõ bên ngoài đó có những gì, nhưng mà tồn tại có thể đánh ngang với tu sĩ Hóa Thần chắc chắn là không thiếu.
Hai thầy trò của Lý trưởng lão ở lại trò chuyện với Lê Phương một hồi thì rời đi, để cho hắn tiếp tục dưỡng thương.