Chương 12: Vũ Khúc 3
Lê Phương căn bản là bất chấp bản thân đang b·ị t·hương, lập tức lao đến cửa mở màn hình máy tính nhỏ nhập mật khẩu.
Quái vật bốn tay thấy vậy cảm giác có chút không ổn, liền lao về phía Lê Phương v·ũ k·hí trên tay chém về phía hắn.
Nội lực của Lê Phương lại lần nữa phóng ra bên ngoài, đem toàn bộ đỡ lấy.
Lúc này chỉ nghe " Răng...rắc..." một tiếng.
Vòng bảo hộ do nội lực tạo ra hiện lên từng vết nứt, cơ hồ chỉ cần dùng thêm chút sức nữa sẽ vỡ tan.
Lê Phương từ từ thu nội lực lại sau đó lại phóng mạnh ra, đem quái vật bốn tay đẩy lai ra xa 5 mét, mà một chiêu kia cũng đem toàn bộ nội lực trong người Lê Phương tiêu hao sạch.
Mà cũng đúng lúc này toàn bộ căn phòng dường như nghiên sang một bên, quái vật bốn tay có chút bất ngờ không thể đứng vững thân thể theo quán tính trực tiếp đập mạnh vào tường.
Mà Lê Phương nên này thừa lúc đang loạn, một tay bám tường, tay kia mở màn hình máy tính hét lớn.
"Thầy Lý mau thực hiện bước nhảy không gian."
Vừa nói xong Lê Phương xoay người theo quán tính lao về phía quái vật bốn tay, hai chân đạp thẳng vào bụng của nó.
Quái vật bốn tay đau đớn há miệng thật to hét lớn, đúng lúc này nó cảm nhận được một vật gì đó nhét vào miệng mình.
Lê Phương tay vừa rút chốt lựu đạn nhét vào miệng quái vật, bên này hai tay hợp lại đập mạnh xuống đầu quái vật làm cho nó nuốt quả lựu đạn xuống bụng.
Hắn hai chân đạp mạnh vào bụng quái vật lần nữa té ngã trên mặt đất lui về sau mấy mét, hắn có c·hết cũng không thể để cho con quái vật này sống được.
Quả lựu đạn này là Lê Phương bí mật lấy trên người Hà lúc đẩy bọn họ ra ngoài, ngay từ đầu hắn đã tính đến tình huống này.
Một mình hắn c·hết thì không sao, nhưng phi thuyền thì không thể bị hủy được.
Bên trong phi thuyền đó điều là những tinh anh của quốc gia, bọn họ mang trên người sứ mệnh tuyệt đối không thể c·hết hết được.
Nhưng nếu một mình hắn c·hết, đổi lấy mạng sống của hơn trăm người thì chẳng phải quá hời rồi sao.
Bản thân Lê Phương tham gia q·uân đ·ội hơn mười năm, trận chiến lớn nhỏ gì cũng điều đã trải qua, đối với c·ái c·hết vốn dĩ hắn cũng không còn sợ hãi nữa.
Mà bên này Thầy Lý sau khi phát hiện phòng chứa vật liệu khẩn cấp tách ra, sau đó còn nghe câu hét của Lê Phương thì lập tức hiểu hắn định làm gì.
Lê Phương chính là học trò do một tay lão bồi dưỡng ra, lão không có con trai, Lê Phương theo lão nhiều năm như vậy lão sớm đã coi hắn như con trai mình, còn không hiểu ý định của hắn sao.
Tuy thầy Lý nhìn học trò mà mình hết lòng bồi dưỡng ra cứ như vậy mà c·hết, lão trong lòng cũng vô cùng đau đớn.
Nhưng mà lão biết Lê Phương đây là vì muốn bảo vệ tất cả mọi người, mới đưa ra quyết định như vậy, nhất định không thể để hắn hi sinh vô ích được.
Thầy Lý ở phòng điều khiển, cắn răng đưa ra quyết định lần nữa kích hoạt bước nhảy không gian, dù năng lượng vẫn chưa tích đủ nhưng đây là trường hợp khẩn cấp.
Tiếng động cơ gào rú vang lên, phi thuyền vù một cái biến mất, tất cả thành viên trên phi thuyền cũng theo sự rung chuyển của con tàu mà ngất đi.
Thầy Lý nằm trên sàn phòng điều khiển, không biết từ lúc nào trên mặt lão đã có hai dòng lệ đã chảy dài trên má.
Mà đúng lúc phi thuyền rời đi một t·iếng n·ổ kinh khủng lập tức vang lên.
"Ầm..."
--------------
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đột nhiên trong vũ trụ xa xôi xuất hiện một ánh sáng màu vàng đang bay với tốc độ cực nhanh, nếu tu vi ngươi cao thì có thể mơ hồ nhìn thấy, bên trong ánh sáng màu vàng kia còn bao bọc lấy một người thanh niên.
Ánh sáng màu vàng đó phiêu du bay xuyên qua vũ trụ tăm tối, đi qua không biết bao nhiêu hành tinh.
Thậm chí, nếu ngươi để ý sẽ thấy nó đang đi theo một hướng cố định.
------------
Buổi tối.
Thất Sơn Phái, núi Thất Sơn, Nam An Châu, Vũ Khúc Tinh.
Trên bầu trời của Thất Sơn Phái, đột nhiên bị một ánh sáng màu vàng chiếu xuống, từ trên bầu trời một quả cầu rơi xuống.
"Ầm"
Trên diễn võ trường chính giữa sư môn bị vật gì đó đập nát, cát đá bay mù mịt.
Mà động tĩnh lớn như vậy cũng làm ảnh hưởng đến cao tầng của môn phái, chỉ trong vài giây hơn 10 lão già đột nhiên xuất hiện ở diễn võ trường.
Sau khi cát bụi bay đi mấy lão mới phát hiện bên trong cái hố lớn có một người thanh niên tầm hơn 30 tuổi ăn mặc có chút kì quái, tay phải còn cầm chặt một cái lệnh bài bằng gỗ, có khắc chữ "Sơn".
Một lão già tiến đến xem xét người thanh niên, thấy hắn vẫn chưa c·hết chỉ là b·ị t·hương hơi nặng, còn có thể cứu.
Mà lúc này thứ làm lão chú ý chính là, tấm lệnh bài bằng gỗ trên tay người thanh niên, lão cầm lên xem thì thấy một chữ "Sơn" lập tức kinh ngạc thốt lên.
"Là lệnh bày của Sơn Hàn trưởng lão."
Mấy lão già khác nghe vậy cũng nhanh chóng tiến đến xem, sau khi xác nhận đây chính là lệnh bài của trưởng lão nhà mình, thì có chút nghi hoặc nhìn người thanh niên đang nằm trên mặt đất.
Một người lên tiếng hỏi:
"Lệnh bài của Sơn Hàn trưởng lão tại sao nó lại xuất hiện trên người thanh niên này."
"Chờ hắn tỉnh lại chẳng phải sẽ biết sao?"
Một người đàn ông trung niên từ trong cửa lớn đi ra, hai tay chấp sau lưng bộ dáng tiên phong đạo cốt, người vừa lên tiếng chính là hắn.
"Tông Chủ" - Đám lão già cùng nhau hô lên.
Người gọi là tông chủ kia gật đầu, nói :
"Đưa hắn vào trong trị thương."