Bà Mai nhìn thấy hai người đi khuất mới quay sang bảo mẹ Lục.
“Tôi thấy cô con dâu này của cậu cũng không giống như trong lời đồn. Cư xử cũng không tệ, dáng vẻ cũng đoan trang, có chỗ nào là ngang tàng ương bướng cơ chứ.”
Bà Mai nhớ lại những tin đồn mà bà nghe được về Ngọc Quân mà lắc đầu, đúng là tai nghe không bằng mắt thấy.
Mẹ Lục chỉ cười không đáp.
Tin đồn ngày trước dù có phần thổi phồng quá đáng nhưng cũng không phải là không có chỗ đúng. Con dâu của bà trước lúc cưới cũng đúng thật là ngu ngốc.
Nhưng đến bây giờ nó đã tỉnh ngộ ra, cũng đã bước vào cửa nhà họ Lục tức là đã là người thân của bà. Tất nhiên là bà sẽ không dại gì mà đi nói xấu con dâu của bà.
……
Đồng Ngọc Trâm cùng với Ngọc Quân đi sang phòng triển lãm. Vừa đi Đồng Ngọc Trâm vừa giới thiệu những tác phẩm được trưng bày ở đây.
Đồng Ngọc Trâm nói đến đâu, Ngọc Quân chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng cô còn phụ họa gật đầu chứ không bình luận gì thêm. Thú thực là với phương diện về nghệ thuật này cô chẳng hiểu biết gì mấy. Cô không biết mấy bức vẽ nhìn không ra hình thù này thì nó mang tính nghệ thuật ở chỗ nào. Nhưng cô cũng biết điều mà không nói gì thêm.
Đồng Ngọc Trâm thấy Ngọc Quân không nói gì, bèn hiểu ý dừng lại nói với cô.
“Mấy cái thứ này tôi cũng không thích, nhưng với thân phận của mình thì không thích là một chuyện, không hiểu lại là một chuyện.”
Ngọc Quân ngạc nhiên quay sang nhìn cô ấy. Cô cứ tưởng là cô ấy nói một cách trơn tru như thế thì phải thật sự thích nó.
Đồng Ngọc Quân nhún vai.
“Ở bên ngoài thì không thể không tỏ ra hiểu biết.”
Ngọc Quân bật cười, đúng là chị em sinh đôi với Đồng Bảo Trâm có khác, cô ấy cũng thật là một thiên tài diễn xuất.
Ngọc Quân đồng ý với cô ấy.
“Đúng vậy, kể cả không hiểu thì cũng phải tỏ ra là mình hiểu.”
Ngọc Quân: “Vậy thì chúng ta lại chỗ kia ăn một chút bánh ngọt đi, tôi cảm thấy đói rồi.”
Đồng Ngọc Trâm: “Được.”
Hai người bằng tuổi nhau, nói chuyện cũng rất hợp ý còn có mối liên hệ chung là Đồng Bảo Trâm đã rất nhanh đã thân thiết, cười nói một cách vui vẻ.
Ngọc Quân âm thầm nhận ra bên trong vẻ ngoài nhã nhặn đoan trang của Đồng Ngọc Trâm thì bên trong là một tâm hồn khá là phóng khoáng, còn có chút gì đó nổi loạn.
Tiếp xúc một lúc thì thấy tính cách khác biệt rất nhiều với chị em sinh đôi của mình.
Nhưng Ngọc Quân thực sự rất thích cô bạn mới này, hai người đã trao đổi thông tin liên hệ, còn hẹn nhau hôm nào đó đi chơi.
Ở khu vực này, cũng có rất nhiều người qua lại thăm quan, Ngọc Trâm đứng kế bên cô lần lượt giới thiệu từng người tiện thể kể mấy tin đồn bát quái cho cô nghe.
Đồng Ngọc Trâm chỉ vào người phụ nữ đeo một cái vòng cổ ngọc trai to, đang đi cùng một cậu con trai.
“Kia là vợ của thứ trưởng bộ công nghệ thông tin, bên cạnh là con trai bà ấy. Có tin là cậu ta muốn cạo đầu xuất gia mà bố mẹ ngăn cản, đang muốn tìm một cô gái để nhanh chóng kết hôn. Bố mẹ anh ta nghĩ rằng chỉ cần lấy vợ là con mình có thể từ bỏ ý định đi tu.”
Ngọc Trâm lại chỉ tiếp một người khác.
“Còn kia là vợ chủ tịch tập đoàn Tạ thị, nhà bà ta đúng là mèo mù vớ cá rán. Mấy năm trước Tạ thị lâm vào khủng hoảng vì suy thoái kinh tế suýt thì phá sản, nhưng không ngờ là con trai bà ta lại được con gái út của bộ trưởng bộ kinh tế để ý tới. Cô ta nằng nặng đòi kết hôn với anh ta, bộ trưởng đành phải gật đầu, đương nhiên Tạ thị cũng thoát khỏi nguy cơ. Mấy năm nay ỷ vào mối quan hệ thông gia mà thường xuyên hất mặt lên trời. Đã có rất nhiều người ngứa mắt với nhà bà ta, chỉ đợi ngày bộ trưởng bãi nhiệm là xông lên đập bà ta.”
“Bên kia, nhà họ Hồ là một mớ bòng bong rắc rối. Tốt nhất là đừng nên dính vào nhà bọn họ. Đứa con trai nhà họ là Hồ Chung thì chẳng được tích sự gì, chỉ được cái nước ăn chơi đàng điếm gái gú suốt ngày. Ông chồng thì nuôi biết bao bồ nhí, con rơi con rớt đầy bên ngoài…. Nhưng mấy năm nay nhà họ cũng phất lên coi như là cũng có chỗ đứng trong giới.”
Ngọc Quân gật đầu, gia đình tốt như vậy rất thích hợp với cô cả nhà họ Trương. Cũng không biết bọn họ đã quyết định như thế nào rồi. Dạo gần đây cũng không còn tìm đến cô làm phiền nữa.
“Còn nữa, bên kia là……”
Cứ như thế, một người nói một người nghe, chẳng mấy chốc mà Ngọc Quân đã biết được một đống thông tin. Cô nhận ra mẹ Lục cố ý để cho cô đi cùng Đồng Ngọc Trâm là để cô nhận biết những người xung quanh, sau này gặp gỡ cũng biết đối phương là ai mà cư xử cho phù hợp.
“Đồng Bảo Trâm, sao cô lại có mặt ở chỗ này?”
Ngọc Quân đang nghe Đồng Ngọc Trâm kể chuyện thì có tiếng nói lộ rõ vẻ kinh ngạc từ đằng sau. Hai người quay lại nhìn về phía phát ra tiếng nói thì thấy có hai cô tiểu thư thời thượng đang đi đứng cùng với nhau.
Thật là oan gia ngõ hẹp.
Là Tô Đào và Trương Ngọc Quỳnh.