Mẹ Lục nhìn người đang ngồi trên ghế một cách căng thẳng. Bà cứ có cảm giác con bé này có điều gì đó khác lạ so với ngày trước. Trước đây nó chỉ hận không thể khiêu khích khiến bà nổi giận rồi lập tức ra lệnh hủy hôn.
Lúc này lại ngoan ngoãn làm theo lời bà.
Mẹ Lục: “Cô cứ bình tĩnh, tôi chỉ muốn hỏi cô một số chuyện. Tôi cũng không ăn thịt được cô.”
Ngọc Quân: “…mẹ cứ nói đùa. Mẹ muốn hỏi gì ạ, chỉ cần con biết thì con sẽ nói hết ạ.”
Làm gì có cô con dâu nào không căng thẳng khi gặp mặt mẹ chồng đâu. Hơn nữa Lục Cảnh Thành còn không có ở đây. Nhỡ bà nổi giận rồi đánh cô thì ai cứu cô được bây giờ. Mặc dù bà trước nay cũng chưa bao giờ động thủ đánh người, nhưng cô vẫn thấy hơi sợ nha.
Ngọc Quân có hơi sợ vị phu nhân cao quý ngồi trước mặt mình này. Vị nữ cường nhân này là người cứng rắn, năm đó lúc Lục thị đang lâm vào khủng hoảng vì cha Lục bị bệnh nặng, chính một tay bà đã chèo chống con thuyền Lục thị thoát khỏi cơn sóng dữ.
Với những hành động của cô gây ra lúc trước để chống đối cuộc hôn nhân này thì việc mẹ Lục không ưa cô cũng là điều dễ hiểu.
Mẹ Lục: “Tôi nghe quản gia nói cô vừa mới về từ thành phố B?”
Ngọc Quân gật đầu.
“Vâng.”
Mẹ Lục: “Đi tìm Cảnh Thành sao?”
Ngọc Quân: “Dạ. Anh ấy mới bắt đầu điều dưỡng để chữa bệnh dạ dày, con không yên tâm nên đi xem thử.”
Cô nào dám nói là chọc giận con trai bà khiến anh phải bỏ nhà ra đi nên đành phải đi dỗ dành đâu.
Mẹ Lục thoáng ngạc nhiên. Từ ngày kết hôn đến giờ cũng đã qua được gần một tháng rồi, nhưng đứa con dâu mới vào cửa của bà lại khá an phận thủ thường. Nó ngoan ngoãn khiến bà cảm thấy có chút gì không yên tâm, nên hôm nay mới đột ngột xuất hiện tại đây.
Mẹ Lục: “Vậy nó như thế nào rồi?”
Ngọc Quân: “Lần trước đi khám đông y, bác sĩ có nói là may mắn bệnh không có gì đáng ngại, chỉ cần uống thuốc trong phòng nửa năm, điều dưỡng theo đúng cách là khỏi hẳn.”
Nghe Ngọc Quân nói bệnh tình sẽ cải thiện, mẹ Lục cũng yên tâm hẳn đi. Con trai bà bận rộn nên thường xuyên không chú ý đến việc ăn uống của bản thân. Bây giờ có người bên cạnh đốc thúc nó điều dưỡng, bà cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Lục nhìn Ngọc Quân hỏi thẳng.
“Cô dạo gần đây có vẻ khá trước quá nhiều nhỉ? Cô không còn chống đối lại cuộc hôn nhân này nữa à?”
Tay cầm tách trà của Ngọc Quân hơi run lên.
“Trước kia là con không hiểu chuyện nên đã làm cho mẹ phiền lòng. Giờ con cũng đã vào nhà họ Lục, cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ như trước kia nữa.”
Ngọc Quân cười ngượng ngùng, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mẹ Lục.
“Giờ con tự nhìn lại những điều ngu ngốc mình đã ngây ra ngày xưa, con cũng tự cảm thấy xấu hổ.”
Đúng thật, một lần nhớ lại là một lần cô muốn tự tát cho mình một cái.
Thấy thái độ của Ngọc Quân thay đổi, trong nhất thời mẹ Lục vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. Nhưng nếu điều này là sự thật thì cũng tốt rồi.
“Cô tự hiểu ra là tốt rồi. Nhà họ Lục cũng không có quá khắt khe về cách cư xử hay điều kiện của con dâu. Chỉ cần cô an phận thủ thường thì tôi tuyệt đối không bạc đãi cô nhưng tôi cũng tuyệt đối không dung túng cho người muốn hủy hoại nhà họ Lục đâu.”
Ngọc Quân gật đầu như trống bỏi, chỉ hận không thể đưa ba ngón tay lên thề trước mặt bà là cô đã hoàn toàn thay đổi.
“Vâng.”
Mẹ Lục cảm thấy mình vẫn cần phải thăm dò nó nhiều hơn, không chỉ vì một câu nói của cô mà bà đã buông bỏ hiềm nghi. Dù sao thì có câu biết mặt chứ không biết lòng.
Mẹ Lục: “Tối ngày kia có một buổi đấu giá từ thiện cho trẻ em vùng cao. Các phu nhân trong giới thượng lưu này đều đi cả. Đến lúc đó cô chuẩn bị cho kỹ rồi đi cùng tôi.”
Ngọc Quân giật mình. Mẹ Lục muốn dẫn cô đi tham gia buổi tiệc đấu giá sao?
“Dạ? Con đi cùng mẹ ấy ạ? Liệu có tiện không?”
Kiếp trước không hề có vụ này nha. Kiếp trước mẹ Lục chỉ hận không thể cô cút thật xa cho khuất mắt bà, làm gì có chuyện muốn đưa cô đi cùng. Cũng vì vậy mà trong giới thượng lưu đều biết cô không được lòng nhà chồng.
Mẹ Lục: “Sao, cô không muốn.”
Ngọc Quân vội vàng lắc đầu cuống quýt.
“Không, không phải. Ý của con không phải như vậy.”
Ngọc Quân: “Chỉ là con chưa từng đi đến những buổi tiệc lớn như vậy nên không biết phải làm sao?”
Mẹ Lục thản nhiên.
“Cô không cần phải làm gì cả. Đến lúc đó chỉ cần đứng bên cạnh tôi là được. Giờ cô cũng là thiếu phu nhân tập đoàn Lục thi, cũng cần phải ra ngoài nhiều hơn để mở rộng vòng tròn giao tiếp. Khi đấu giá, cô cũng phải mua lấy vài món đồ để quyên góp.”
Bà liếc cô rồi nói thêm.
“Cô cứ tùy ý chọn, tôi sẽ mua hết cho cô.”
Ngọc Quân chỉ biết thuận theo bà.
“Dạ. Nhưng mà Cảnh Thành đã đưa thẻ phụ cho con, mẹ không cần phải phí tiền cho con đâu. Con còn chưa kịp mua gì cho mẹ.”
Mẹ Lục: “Không cần, tôi có tiền hơn cô.”
Ngọc Quân: “… dạ, con biết rồi ạ."